Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1158 - Diệp Lăng Không quỳ xuống

Nhưng huyền quang pháp tắc phát ra từ Diệp Lăng Không lại chỉ có thể sáng lấp lóe ở trong đại sảnh khách điếm, căn bản không thể chiếu rọi đến chư thiên vạn giới, vũ trụ Hồng Mông.
Ngay cả khí tức cũng bị áp chế trong đại sảnh.
Cho dù là như vậy khí tức cực kỳ khủng khiếp chỉ vỏn vẹn phát ra một tia vẫn áp chế Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh đông máu lại, hơi thở cũng sắp ngừng.
Mấy luân hồi giả Lư Khán Sơn, Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Phương Thốn thì giống như vũng bùn tê liệt trên mặt đất, ngay cả suy nghĩ cũng sắp ngưng lại.
Diệp Lăng Không cảm nhận được động tĩnh xung quanh, tâm trạng càng trở nên nặng nề lạ thường.
Đây vốn không phải là hiệu quả mà hắn mong muốn.
Hắn muốn tiêu hủy mọi thứ chứ không phải bắn ra mấy đóa pháo hoa, khiến mấy tên luân hồi giả rác rưởi này khuất phục.
“A!”
Trong lòng Diệp Lăng Không không cam tâm gào thét lên một tiếng, trực tiếp đốt cháy một giọt máu.
Huyền quang đáng sợ lập tức trở nên càng rực rỡ hơn, khí tức hủy diệt gần như hóa thành thực chất.
Nhưng mà mặc dù như thế nhưng huyền quang vẫn không xông ra khỏi phạm vi không gian của đại sảnh, ngay cả miếng gạch mái ngói cũng không bị phá hủy.
Diệp Lăng Không nhìn Lý Nguyên không tỏ cảm xúc, vừa kinh hãi vừa tuyệt vọng.
Bản thân đã sử dụng toàn lực, nhưng ngay cả góc áo của Lý Nguyên cũng chẳng hề hấn gì, như thế này thì đánh kiểu gì?
Ta muốn giết đối phương, đây chẳng phải là chuyện cười sao?
Lẽ nào đây là khác biệt giữa ta và hắn sao?
Diệp Lăng Không lập tức sinh ra một cảm giác bất lực sâu sắc.
Hắn không biết nên làm sao, không biết tiếp theo đây phải kết thúc như thế nào?
Lẽ nào hôm nay ta thật sự phải chôn thân tại đây sao?
Không, ta không cam tâm!
Ta là Thiên Đạo, cả mãng hoang đều thuộc về ý chí của ta, quyền lực ngộp trời, chúng sinh phục tùng, Chí Tôn phong ta làm chủ, thiên kiêu thánh nữ mặc cho ta đùa giỡn, sao ta có thể chết được!
Nghĩ đến đây hai chân của Diệp Lăng Không mềm nhũn quỳ thẳng xuống trước mặt Lý Nguyên.
Cảnh tượng này, đừng nói là Đát Kỷ, Tiểu Tê Tử, Nữ Oa cảm thấy bất ngờ đến mức trợn mắt há hốc mồm, mà ngay cả Lý Nguyên cũng không ngờ Diệp Lăng Không lại làm ra hành động như thế.
Đây là nhận lỗi sao?
Đây đã mất đi tự tin phản kháng rồi sao?
Có chút thất vọng nha!
Trong lòng Lý Nguyên thầm lắc đầu.
Diệp Lăng Không cũng không ngờ rằng mình lại có một ngày sẽ quỳ xuống trước người khác.
Trước đây cho dù hắn mất đi Chí Tôn Cốt bị tộc nhân sỉ nhục, bị đệ tử thế gia bắt nạt, nhưng hắn cũng chưa từng chịu thua, hắn luôn cảm thấy xương cốt của mình ngay thẳng căn bản không thể khom xuống, đừng nói đến quỳ xuống với người khác.
Từ trong lòng hắn vô cùng khinh bỉ và xem thường những tiểu nhân tham sống sợ chết mà khom lưng cúi gối, nịnh hót đủ kiểu với người khác.
Nhưng giờ phút này khi hắn thật sự đối mặt với cái chết, khi hắn biết sau khi mình chết sẽ không thể sống lại được nữa, bản thân hắn lại giống như những người bị hắn xem thường kia, không có nguyên tắc, không có tôn nghiêm.
Chỉ muốn được sống tiếp.
“Ta, ta nguyện bái ngươi làm chủ, mong tiền bối giơ cao đánh khẽ tha cho ta một mạng.” Diệp Lăng Phong cúi đầu xin Lý Nguyên tha thứ.
Lúc đầu có một vài lời hắn không thể nói ra được, nét mặt đỏ bừng như nhuộm máu.
Nhưng sau khi chính thức lên tiếng, hắn phát hiện lời cầu xin tha thứ dường như cũng không khó nói như hắn tưởng tượng.
Con người, một khi từ bỏ tôn nghiêm sẽ cảm thấy tôn nghiêm không đáng một xu!
Lý Nguyên bĩnh tĩnh nhìn Diệp Lăng Không quỳ xuống xin tha mạng, ánh mắt chẳng dấy lên bất cứ gợn sóng nào.
Hắn thản nhiên nói: “Bây giờ xin ta ngươi không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Diệp Lăng Không thấy Lý Nguyên dường như không định bỏ qua cho hắn thì có chút nôn nóng: “Tại hạ thật lòng cầu xin tiền bối tha thứ, mong tiền bối đại nhân đại lượng cho ta một cơ hội lấy công chuộc tội.”
Mồ hôi từ thái dương của Diệp Lăng Không chảy xuống rõ ràng trong lòng hắn vô cùng căng thẳng.
Đát Kỷ thấy Diệp Lăng Không cầu xin không còn nguyên tắc gì, trong lòng chỉ cảm thấy thật ảo.
Thậm chí nàng còn nghi ngờ người ngoan ngoãn vâng lời ở trước mặt này có thật sự là cùng một người với người cao cao tại thượng, tự cao tự đại trước đấy hay không?
Tương phản cũng quá lớn đi!
Nhưng mà để tên cặn bã này lại trên thế gian quả thật khiến người ta buồn nôn.
Hy vọng ca ca đừng tha cho hắn!
Lý Nguyên cũng không có suy nghĩ muốn tha cho hắn, hắn khẽ búng tay một cái.
Chỉ thấy cơ thể của Diệp Lăng Không ngay tức khắc từ gót chân tan rã dọc lên trên, bắt đầu hóa thành hư vô.
Diệp Lăng Không cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể của mình, hoảng sợ đến mức hồn phách bay ra ngoài.
Hắn vội vàng vận pháp tắc Thiên Đạo muốn ngăn cản sự phân tách của cơ thể.
Nhưng cho dù hắn vận pháp tắc thế nào, tu bổ cơ thể ra sao, nghịch chuyển sinh mệnh làm sao cũng đều tốn công vô ích.
Pháp tắc chi lực vốn đáng sợ vô song, thần kỳ vô tận, ngay lúc này dường như đã mất đi đạo vận, căn bản không còn sức mạnh biến mục nát trở nên thần kỳ.
Không thể ngăn cản sự tan rã của cơ thể, cầu xin tha mạng cũng không có tác dụng, Diệp Lăng Không hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn biết Lý Nguyên đã quyết tâm phải giết hắn.
Nếu cầu xin không được hắn sẽ không cầu xin nữa, ngược lại tức giận hét với Lý Nguyên: “Tại sao ngươi lại tạo ra ma khí như Thần Niệm? Cố ý mê hoặc người khác rơi vào vực sâu? Nếu như không phải do hắn ta đã không dâng tế Tiêu Vân Nhi và mẫu thân để đổi lấy điều ước, cho nên mọi thứ đều tại ngươi, ngươi mới là ác ma thật sự!”
Lý Nguyên không hề bị dao động trước cơn gào thét của Diệp Lăng Không, giọng điệu của hắn vẫn bình tĩnh nói: “Đều là người trưởng thành, ngươi không nên đem lòng tham của mình oán trách lên người của người khác. Bịt tay trộm chuông là có ý gì?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận