Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 107 - Nữ Oa, tên trộm đất!

Nữ Oa không hiểu.
Nàng không biết, Hỗn Độn Tức Nhưỡng trên mặt đất này bị lưới ba ngàn đại đạo bao phủ, muốn lôi Hỗn Độn Tức Nhưỡng ra ngoài dễ dàng, suy cho cùng Lý Nguyên còn muốn trồng hoa, trồng cây, nhưng sau khi cạy mở, muốn bổ sung tiếp thì khó khăn, còn khó khắn hơn gấp vài chục lần so với ban đầu Nữ Oa vá trời.
Nếu không Dương Hòe cũng sẽ không luyến tiếc như vậy.
Dương Hòe hít sâu vài ngụm khí, rốt cuộc khiến lửa giận của mình ổn định lại chút.
Đây là khách của chủ nhân, hơn nữa có quan hệ tốt với chủ nhân, nhất định ta phải khắc chế được bản thân.
Hắn thôi miên một lúc ở trong lòng mình... Sau đó, mới cất giọng nói với Nữ Oa: “Ngươi đi ra ngoài, ta tới nơi này chuẩn bị.”
Còn nữa, ngàn vạn đừng cạy loạn viện.
Nữ Oa nghe vậy, tựa như được đại xá.
Nàng nhanh chóng đứng bật dậy, lập tức đi ra ngoài viện.
“Ngại quá, đã làm phiền ngươi.”
Đi ra ngoài viện, lúc này Nữ Oa mới thở phào nhẹ nhõm.
Chẳng biết tại sao, nàng vừa mới cảm thấy nguy hiểm, hình như cái chết cách mình rất gần.
“Rốt cuộc tu vi Dương Hòe cao bao nhiêu? Tại sao có thể khiến ta sinh ra cảm giác nguy hiểm khổng lồ như thế!”
Trong lòng Nữ Oa nổi lên gợn sóng động trời.
Nàng phát hiện, mình tiếp xúc với Lý Nguyên càng lâu, nhưng càng ngày càng không hiểu Lý Nguyên.
“Rốt cuộc ngươi còn cất giấu bao nhiêu... bí mật?”
Nữ Oa nhìn một khối Hỗn Độn Tức Nhưỡng trong tay, thầm suy nghĩ thấy...
Một không gian u ám màu xám tro.
“Vốn dĩ nơi này chính là.... U Minh giới.”
Ðát Kỷ tò mò đánh giá xung quanh.
Chỉ thấy nơi này ngoài... Trên bầu trời có một vầng trăng khuyết soi sáng, không có chi muông cây cỏ, không suối nước người, nhìn đi nhìn lại, toàn bộ đều là một mảnh trơ trọi, kết hợp với bầu trời u ám lộ ra vẻ vô cùng suy tàn và hoang vu.
Hàng năm sống ở chỗ này, tâm trạng cũng sẽ buồn bực.
Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Lý Nguyên không muốn đến phủ này.
“Cảm giác rất âm trầm!”
Ðát Kỷ có phần sợ chen chúc vào bên cạnh Lý Nguyên.
Lý Nguyên bất đắc dĩ liếc nhìn muội muội: “Tốt xấu bây giờ ngươi cũng là Đại La Kim Tiên, ngay cả cái này cũng sợ thì lá gan cũng quá nhỏ.”
Ðát Kỷ cứng miệng nói: “Lá gan ta làm gì nhỏ, chẳng qua là không thích môi trường này mà thôi.”
Mặc dù tu vi Ðát Kỷ đã đạt đến Đại La Kim Tiên, nhưng dù sao mới tu luyện vài năm, tâm tính của nàng gần như không xứng với tu vi của mình.
Lý Nguyên thấy muội muội sợ thật sự, cũng không giễu cợt nàng cứng miệng, mà là chủ động kéo bàn tay của muội muội lại.
Rất lạnh! Ðát Kỷ cảm nhận được nhiệt độ bàn tay ca ca, lập tức sinh ra một luồng cảm giác yên tâm, lúc này trái tim khẩn trương mới hơi buông lỏng xuống.
Ðát Kỷ đột nhiên cảm thấy, bây giờ giống như trở lại khi còn bé, ca ca cũng nắm tay nàng như vậy đi trên đường mua mứt quả cho nàng, cùng nhau nhìn các loại xiếc ảo thuật.
Chỉ tiếc, sau khi nàng trưởng thành, ca ca không còn nắm tay nàng như vậy.
Có đôi khi, Ðát Kỷ thật không muốn lớn lên…
Địa phủ, Quỷ Môn quan.
Một nữ tử cao quý lạnh lùng, từ bên trong Quỷ thành chậm rãi đi về phía Quỷ Môn quan.
Người nữ tử mặc cung trang thuần trắng, dung mạo nghiêng nước nghiêng thành, vóc người cao gầy cao ngất, khí chất điềm nhiên, trong trẻo, lạnh lùng, nhìn qua giống như một hàn băng vạn năm bình thường, khiến người ta không dám đến gần.
Hai người Thần Đồ và Úc Lũy là quỷ tướng trông chừng Quỷ Môn quan.
Lớn lên khôi ngô như núi, dữ tợn đáng sợ, coi như là quỷ nhìn thấy bọn họ, cũng bị hù chết một lần.
Bọn họ nhìn thấy nữ tử cung trang đi tới, sắc mặt không khỏi thay đổi lớn, dữ tợn trên mặt lại lộ ra vẻ vô cùng cung kính.
Hai người vội vàng khom mình hành lễ với nữ tử cung trang nói: “Thuộc hạ bái kiến Hậu Thổ nương nương.”
Thì ra là người này… Nữ tử cung trang chính là hóa thân luân hồi của Hậu Thổ, người nắm quyền tối cao của Địa phủ.
Thật ra sau khi Hậu Thổ hóa thân luân hồi, trên đời không còn Hậu Thổ, có lẽ gọi là Bình Tâm nương nương mới đúng.
Chỉ có điều Thần Đồ, Úc Lũy trước kia là người của Vu tộc, vì vậy vẫn quen gọi Hậu Thổ nương nương.
Hậu Thổ bình tĩnh gật đầu với hai quỷ tướng: “Không cần đa lễ.”
“Hôm nay làm sao nương nương tới Quỷ Môn quan.”
Thần Đồ nghi ngờ hỏi Hậu Thổ.
Bởi vì cùng là quan hệ của Vu tộc, vì vậy Thần Đồ cũng không che dấu nghi ngờ trong lòng.
Hơn nữa bọn họ cũng biết tính cách của Hậu Thổ, nhìn mặt lạnh, thật ra thì vô cùng bình dị gần gũi, dễ dàng không trách cứ Quỷ tướng như bọn họ.
Hậu Thổ nói: “Ta tới đón tiếp một người.”
Thần Đồ và Úc Lũy kinh ngạc liếc nhìn nhau.
“Người nào lại được đích thân nương nương nghênh đón?”
Úc Lũy kinh ngạc nói.
“Một quý nhân.”
Hậu Thổ kiệm chữ như vàng.
Trong lòng Thần Đồ và Úc Lũy cùng khiếp sợ, cũng không khỏi thắc mắc người này trong miệng nương nương trong miệng: “Quý nhân!”
Tò mò nổi lên.
Nương nương nói là quý nhân, nhất định là mấy Thánh Nhân khác, chỉ có Thánh Nhân mới có thể khiến nương nương đích thân tới Quỷ Môn quan đón tiếp! Nói không chừng là Hồng Quân lão tổ.
Hai quỷ tướng dùng ánh mắt trao đổi một lúc…
Cũng không biết bay bao lâu, sau khi Lý Nguyên và Ðát Kỷ bay qua một âm Sơn nhiều ngày liên tiếp, rốt cuộc nhìn thấy một kiến trúc nghiêm ngặt xơ xác tiêu điều.
Khu kiến trúc này trùng điệp đếm không hết, chỉ thấy quỷ ảnh trong đó nặng nề, ma trơi như đậu, gió lạnh thảm thương, bầu trời bất cứ lúc nào cũng tràn ngập tiếng khóc của lệ quỷ, tiếng kêu ré lên, âm thanh cười thảm, lộ ra vẻ kinh khủng không dứt.
Ðát Kỷ nhìn thấy nơi ma quỷ kih khủng này, vội vàng đem ôm lấy cánh tay ca ca, nàng không khỏi có phần hối hận khi đi theo.
Ở phía trước kiến trúc có một tường thành cao mười tám trượng.
Dùng đạo văn viết trên tường thành “Quỷ Môn quan”.
Ba chữ to.
Vô số quỷ hồn hình như được dẫn dắt, đần độn từ bốn phương tám hướng của U Minh giới, bay vào trong Quỷ Môn quan.
Lý Nguyên lôi kéo Ðát Kỷ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đi tới Quỷ Môn quan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận