Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2249 - Nỗi kinh sợ của Mạnh Tử! (2)

Lúc này hắn mới biết, sư phụ mình sở dĩ có thể thành thánh, lại còn là do được Lý tiền bối chỉ điểm.
Trách không được sư phụ vừa củng cố cảnh giới xong, bèn đặc biệt đến đây bái phỏng Lý tiền bối.
Ơn lớn như thế, quả thực không thể thờ ơ.
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Không có gì, chỉ là chuyện một câu nói mà thôi.”
Huyền Đô đáp lại: “Một câu nói của Lý tiền bối, với ta mà nói, lại giống như ơn tái tạo. Huyền Đô sẽ ghi tạc trong lòng.”
Lý Nguyên không nói gì nữa.
Hắn nâng ly trà lên, tự mình uống một ngụm trà.
Sau đó nói với Huyền Đô: “Muốn uống ngươi tự rót đi.”
Huyền Đô trái lại không khách khí với Lý Nguyên.
Hắn vui vẻ nói: “Trà Ngộ Đạo, toàn bộ Hồng Hoang, cũng chỉ có chỗ Lý tiền bối có, vậy ta không khách khí với Lý tiền bối nữa.”
Nói xong, hắn bèn rót cho mình một ly trà thơm.
Sau đó thích ý uống một hớp nhỏ.
Vẻ mặt tràn đầy hưởng thụ.
Mạnh Tử bên cạnh, thì kinh sợ trợn lớn hai mắt.
Mắt hắn không chớp nhìn chằm chằm ấm trà trên bàn trà, trong ánh mắt có vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Cái gì?
Sư phụ vậy mà nói trà này là trà Ngộ Đạo trong truyền thuyết?
Thật hay giả?
Trà Ngộ Đạo chính là Hỗn độn linh căn chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Nghe nói uống một hớp, là có thể giúp tu sĩ lĩnh ngộ ra pháp tắc đại đạo người đó chủ tu.
Chẳng qua, trà Ngộ Đạo chỉ từng xuất hiện ở thời kỳ Hỗn Độn Ma Thần, về sau không còn người nào thấy qua nó nữa.
Lý tiền bối làm sao lại có?
Có thì không nói gì, nhưng sao hắn lại nỡ coi linh trà trân quý như vậy thành nước trà bình thường uống giải khát?
Cái này có phải hơi xa xỉ quá không?
Nhưng mà, nếu sư phụ đã chính miệng nói, đây là trà Ngộ Đạo.
E rằng sẽ không giả.
Mạnh Tử càng cảm giác được, Lý tiền bối trước mắt này, quá đỉnh.
Không hổ là tồn tại ngay cả Thánh Nhân đều phải tôn kính.
Cũng không biết, trà Ngộ Đạo rốt cuộc có mùi vị gì?
Nếu ta có thể uống một ngụm thì tốt rồi.
Mạnh Tử thầm nghĩ.
Huyền Đô tròn xoe hai mắt, khen không dứt miệng trà thơm trong tay: “Hương khí nhập hồn, sinh sôi không ngừng, trà ngon, thật đúng là trà ngon.”
Đại pháp sư Huyền Đô và Lý Nguyên không quen thuộc nhiều lắm, trước đây lúc hắn và Lý Nguyên gặp mặt, về cơ bản đều là đi theo sau Lão Tử.
Vì vậy hắn không biết nên nói chuyện gì với Lý Nguyên.
Cho nên, hắn không ở khách điếm ở bao lâu.
Sau khi uống xong một ly trà, nói với Lý Nguyên mấy câu khách khí, hắn bèn cáo từ với Lý Nguyên, rời khỏi khách điếm.
Mạnh Tử đi theo sư phụ, vừa rời khỏi khách điếm không xa, hắn chợt nhìn thấy ba nữ tử xinh đẹp, đang đi tới khách điếm.
Nếu là nữ tử bình thường, đương nhiên sẽ không gợi ra chú ý của Mạnh Tử.
Hắn phát hiện, một nữ tử trong đó, hắn thế mà quen biết.
Nữ tử này, lại là người lãnh đạo trực tiếp của hắn lúc hắn từng làm quan -- Thái Học chính, Thái Văn Cơ.
Sao Thái Học chính lại đến khách điếm của Lý tiền bối?
Chẳng lẽ, Thái Học chính và Lý tiền bối có quen biết?
Mạnh Tử đang do dự có nên đi lên chào hỏi lãnh đạo cũ đã từng không, song vào lúc này, Huyền Đô đột nhiên thi triển ra thần thông không gian na di, mang theo hắn trực tiếp từ thành Trường An trở về Huyền Đô Thiên.
Mạnh Tử cũng đành phải tạm thời bỏ qua ý tưởng chào hỏi lãnh đạo cũ.
“Ơ, người kia hình như là Mạnh Tử!”
Thái Văn Cơ tự nhiên cũng chú ý tới hai người Mạnh Tử và Huyền Đô, nàng nhìn Mạnh Tử kinh ngạc kêu lên.
“Mạnh Tử?”
Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân vội vàng hướng theo ánh mắt của Thái Văn Cơ nhìn qua.
Nhưng mà, các nàng vừa nhìn thấy hai người Huyền Đô và Mạnh Tử, lại chợt phát hiện, hai người này lại trực tiếp tan biếnvào hư không, biến mất không thấy tung tích.
Lý Thanh Chiếu nhướn mày, có phần bất mãn nói: “Hai người này sao lại sử dụng pháp thuật trong thành Trường An chứ.”
Vì duy trì trị an, trong thành Trường An, ngoài nhân viên nhà nước ra, tu sĩ bình thường, đều bị cấm chế sử dụng pháp thuật.
Thấy Mạnh Tử ngang nhiên làm trái quy định của Tiên Đường, thế nên Lý Thanh Chiếu rất bất mãn.
Trác Văn Quân nghi hoặc nói: “Theo lý thuyết, trong thành Trường An bố trí các loại kết giới, tu sĩ bình thường, căn bản không thể ngự không phi hành, hoặc sử dụng thuật na di, càng chưa nói đến phá vỡ hư không. Vì sao hai người này, lại nhẹ nhàng mở ra hư không như vậy? Tựa như căn bản không chịu ảnh hưởng của kết giới ấy?”
Trong mắt Thái Văn Cơ lóe ra tinh quang, nàng phân tích: “Nhìn thái độ của Mạnh Tử đối với nam tử trung niên kia, Mạnh Tử dường như lấy nam tử trung niên đó vi tôn, phải biết rằng, Mạnh Tử đã bái nhập môn hạ của Huyền Đô Thánh Nhân đó...”
“Shhh!”
Nghe đến đó, hai người Lý Thanh Chiếu và Trác Văn Quân, không khỏi hít ngược một hơi.
Biểu cảm tỏ ra kinh sợ trước nay chưa có.
“Ngươi muốn nói, người bên cạnh Mạnh Tử, chính là, là Huyền Đô Thánh Nhân?”
Trác Văn Quân nói lắp.
Thái Văn Cơ vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Có thể nhẹ nhàng phá vỡ hư không trong thành Trường An, quá nửa là vậy rồi.”
Lý Thanh Chiếu cau mày nói: “Ta chú ý tới, hai người này, hình như vừa nãy là từ khách điếm của Lý Nguyên đi ra. Vì sao Huyền Đô Thánh Nhân lại đến nghỉ trọ ở một khách điếm?”
Trác Văn Quân suy đoán nói: “Có phải Lý Nguyên và Huyền Đô Thánh Nhân quen biết không? Huyền Đô Thánh Nhân đến khách điếm, không phải vì nghỉ lại, mà là gặp mặt Lý Nguyên?”
Nghe thấy suy đoán của Trác Văn Quân, hai người Lý Thanh Chiếu và Thái Văn Cơ, đều kinh ngạc trợn lớn hai mắt.
Trời ạ!
Thái Văn Cơ giật mình nói: “Lý Nguyên quen biết Thánh Nhân? Không thể nào? Một Địa Tiên kỳ như hắn, làm sao lại quen biết Thánh Nhân chí cao vô thượng được?”
Lý Thanh Chiếu phụ họa nói: “Đúng vậy, cho dù Lý Nguyên thực sự quen biết Thánh Nhân, Thánh Nhân cũng không thể chủ động khom mình đến đây bái phỏng hắn. Nếu thật sự có việc tìm Lý Nguyên, nhất định cũng nên kêu Lý Nguyên đi bái kiến Thánh Nhân mới đúng!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận