Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 569 - Mê trai quả đúng là vừa thiếu não vừa kinh khủng!!

Sau khi Tôn Ngộ Không đi theo Lý Nguyên du ngoạn trong Kim Sơn tự một hồi, hắn hỏi Lý Nguyên một số điều không hiểu rõ: “Chưởng quỹ, bọn hòa thượng luôn nói chúng sinh ngang hàng, muốn phổ độ thế nhân, cảm hóa chúng sinh vứt bỏ cái ác để theo thiện, tu luyện để kiếp sau được phúc báo. Nhưng tại sao bọn họ nhận cung phụng cũng không phân biệt thiện ác? Người giàu đến hiến vàng cho bạc, những hòa thượng này đều dùng khuôn mặt tươi cười đón chào, niệm kinh cầu phúc? Người nghèo tới dâng hương thì những hòa thượng này còn không thèm liếc mắt nhìn đến một cái, đại điện mạ vàng kia còn không cho người nghèo đi vào. Thế này là bình đẳng gì, là Phật môn gì? Cũng quá kỳ quái rồi, nói và làm lại mâu thuẫn.”
Lý Nguyên cười nhạt: “Muốn phổ độ thế nhân, trước hết phải phổ độ chính mình. Một đám người ngay cả bản thân mình cũng không phổ độ được, tất nhiên không có tư cách phổ độ người khác. Vì vậy ngươi nhìn một chút là được rồi, không cần quá mức để ý.”
Tôn Ngộ Không nghe vậy, không khỏi gật đầu: “Chưởng quỹ nói có lý.”
“Hừ, ở đâu có cái lý đó. Quả đúng là tà thuyết lệch lạc, ở một bên nói bậy bạ.”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.
Tôn Ngộ Không quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một hòa thượng trẻ tuổi ngũ quan rõ ràng, dáng vẻ tuấn lãng mặc áo cà sa, đầu đội ngũ Phật quan, vẻ mặt đang tức giận nhìn Lý Nguyên.
Tôn Ngộ Không chưa từng thấy hòa thượng đẹp trai anh tuấn uy vũ như thế. Dù thua xa sư phụ nhưng cũng là nhân trung long phượng rồi.
Tuy nhiên từ trên người hòa thượng trẻ tuổi này, hắn mơ hồ cảm nhận được uy áp khủng khiếp.
Uy áp kia ẩn chứa khí quang minh thần thánh vô hạn, lại tràn đầy khí huyết sát, vô cùng kỳ quái.
Tôn Ngộ Không cảm thấy hòa thượng này hơi nguy hiểm, theo bản năng núp ở phía sau Lý Nguyên, rốt cục cũng không còn cảm nhận được uy áp của hòa thượng kia nữa.
Lý Nguyên nhìn hòa thượng trẻ tuổi, mỉm cười nói: “Chẳng phải nói Phật gia chú ý dạy buông bỏ tam niệm, tham, giận, si sao? Sao Pháp Hải thiền sư còn không buông bỏ sân niệm.”
Pháp Hải bất ngờ nhìn thoáng qua Lý Nguyên, hắn không ngờ Lý Nguyên lại biết mình.
Nên biết, chỉ cần là người hắn đã tiếp xúc qua, hắn gặp sẽ không quên, nhưng trong ký ức, hắn chưa từng tiếp xúc với Lý Nguyên.
Pháp Hải đè nén sự ngờ vực trong lòng, hắn đưa tay trước mặt, nói với Lý Nguyên: “Xem ra thí chủ cũng thật hiểu Phật pháp, còn biết cả tam niệm tham, giận, si. Vừa nãy bần tăng nghe thấy thí chủ có lời nói bất kính với Phật môn, nhất thời nóng lòng, phạm phải sân niệm, đã để thí chủ chê cười rồi.”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Chê cười thì không có. Dù sao ta đã thấy quá nhiều kẻ mua danh chuộc tiếng, tên không xứng với phẩm hạnh rồi.”
Tôn Ngộ Không nghe thế, hai mắt không khỏi toát ra vẻ hưng phấn.
Hòa thượng này hai mắt mang sát ý, vừa nhìn đã biết không dễ chọc vào, chưởng quỹ lại nói hắn mua danh chuộc tiếng, quả thực chính là mắng hòa thượng là con lừa ngốc. Hai người chớ đánh nhau chứ. Nhưng nếu như đánh nhau, vậy hắn có thể biết bản lĩnh của sư phụ như thế nào rồi! Ha ha, nhanh đánh nhau đi! Tôn Ngộ Không mang tâm thái không ngại chuyện lớn.
Chẳng biết tại sao, mặc dù hắn cảm thấy Pháp Hải rất khủng bố nhưng trong lòng lại không hề lo lắng Lý Nguyên bị thương.
Cảm giác như vậy rất quái lạ, nhưng Tôn Ngộ Không vẫn cảm thấy nó đúng.
Thấy bên này náo nhiệt, không ít khách hành hương hoặc du khách đều đi qua đây.
Có người nhận ra Pháp Hải, vẻ mặt không khỏi kích động.
“A, đây chính là trưởng lão Kim Sơn tự Pháp Hải.”
“Đã vậy còn quá trẻ tuổi nữa.”
“Rất tuấn tú đấy, nhưng đứng cạnh vị công tử kia lại quá bình thường rồi.”
“Trên thế giới này, e rằng không có mấy người có thể có khí chất của vị công tử kia!”
“...”
Pháp Hải thấy xung quanh tụ tập không ít khách hành hương mà Lý Nguyên chẳng thèm ngó tới hắn như thế, hắn không khỏi cảm thấy hơi mất mặt.
Hắn lại lộ vẻ giận dữ.
Hắn có ý muốn cho kẻ khinh nhờn Phật môn này biết Phật pháp khôn cùng, phải sinh lòng kính sợ Phật môn.
Pháp Hải suy nghĩ vô số điều trong đầu, vẻ mặt hắn cười như không cười, vô cùng không thân thiện nhìn Lý Nguyên, giọng nói lạnh lùng: “Thí chủ hình như có thành kiến với Phật môn ta.”
Uy áp kinh khủng mạnh mẽ phát ra làm cho người ta không tự chủ được mà sinh ra sự sợ hãi và tư tưởng thuần phục.
Vẻ mặt Lý Nguyên vẫn bình tĩnh, gật đầu, nói: “Quả thật là có một chút.”
Da mặt Pháp Hải nhẹ run lên, thừa nhận cũng thật sảng khoái.
Hắn trăm triệu lần không ngờ tới, uy áp của mình lại không hề ảnh hưởng gì tới Lý Nguyên.
Nên biết, đừng nói tới người bình thường, dù là yêu ma quỷ quái đối mặt với uy áp của hắn cũng phải cúi đầu thuần phục, nịnh hót lấy lòng.
Hắn cẩn thận đánh giá rồi liếc mắt nhìn Lý Nguyên, quả thật là không có tu vi.
Pháp Hải càng cảm thấy kỳ lạ.
Mặc dù hắn rất nghi ngờ trong lòng, nhưng không để thể hiện trên mặt, càng không lộ ra sự do dự. Hắn rất ung dung thản nhiên nhìn Lý Nguyên, hỏi: “Chẳng lẽ thí chủ có ý kiến gì không đồng tình với giáo lí của Phật môn chúng ta?”
Lý Nguyên đứng chắp tay, bình tĩnh nói: “Không đồng tình thì có rất nhiều.”
Miệng Pháp Hải hơi co quắp. Thế này là đặc biệt tới bới móc à? Đoàn người vây xung quanh càng lúc càng thêm hưng phấn.
Vậy mà dám ở Phật môn là trò trước mặt cao tăng Phật môn, có dị nghị với giáo lí Phật môn. Thế không phải là cố ý để cho Phật môn khó xử sao?
“Lại dám chất vấn Phật pháp, cũng không biết tên cuồng đồ này ở đâu ra.”
Đây là tín đồ Phật môn.
“Mặc dù ngông cuồng, nhưng lớn lên thật anh tuấn, vẻ ngoài cũng đẹp trai hơn.”
Đây là tiếng lòng của nữ tử ở hiện trường.
“Hừ, tiểu bạch kiểm đợi không bao lâu nữa cũng sẽ bị hòa thượng Kim Sơn tự đuổi ra khỏi cửa thôi!”
Những nam tử không chịu được nữ tử mê trai nói.
“Người ta nói lên điều không đồng tình không phải là rất bình thường sao? Phật môn cũng không phải chí lý nhân gian chẳng lẽ ngay cả một chút dị nghị cũng không thể có?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận