Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 850 - Phu quân ta tên Lý Nguyên

Bầu trời giống như là một mảnh vải, ngay lập tức bị chia thành hai nửa.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Không đợi đám người làm rõ tình hình, ngay sau đó Tôn Ngộ Không phát hiện mảnh đất lớn dưới chân hóa thành hư vô, mà cơ thể của bọn họ cũng không làm chủ được mà rơi xuống Hỗn Độn.
Mọi người vội vã ổn định cơ thể, qua khoảng mấy nhịp thở Tử Hà đột nhiên lại cảm thấy hai chân lần nữa đứng trên mặt đất.
Sau đó, nàng cảm thấy trước mắt sáng lên, phát hiện bản thân không biết bằng cách nào đó đã đến trong một khu rừng.
Xung quanh tiếng chim hót, hoa thơm, Kỳ Lân chạy nhảy, trông tràn đầy sức sống.
Tôn Ngộ Không vội vàng dùng thần thức kiểm tra tình hình xung quanh, hắn kinh ngạc nói: “Đây là Hồng Hoang, chúng ta lại đến được thế giới Hồng Hoang.”
“Ồ!”
Đột nhiên Tôn Ngộ Không nhìn thấy một cái gì đó rơi từ trên trời xuống.
Nhìn kỹ lại thì chính là miếng ngọc bội biến mất trước kia.
Tử Hà cũng đã nhìn thấy ngọc bội, nàng vội vã đưa bàn tay ra bắt lấy ngọc bội.
“Ngươi sao tự mình quay lại vậy?”
Tử Hà vui mừng khôn xiết hỏi ngọc bội.
Ngọc bội lại không có cách nào đáp lại nàng.
Tôn Ngộ Không nhìn chằm chằm vào ngọc bội, trong mắt lóe lên một tia kim quang: “Vừa rồi thế giới kia bị một luồng ánh sáng trắng xẹt qua, ta nhìn thấy ở giữa ánh sáng trắng đó chính là miếng ngọc bội này.”
“Nói như vậy là nó đã cứu chúng ta sao?” Tử Hà mở to hai mắt.
Trong lòng tràn đầy sự vui mừng và kích động.
Miếng ngọc bội này là Lý Nguyên tặng cho ta, cũng chính là nói Lý Nguyên đã cứu ta.
Lẽ nào, hắn sớm đã đoán được ta sẽ gặp nguy hiểm, vì vậy mới tặng miếng ngọc bội này cho ta?
Mặc dù chỉ là phỏng đoán, nhưng Tử Hà cảm thấy chuyện này quá nửa là như vậy.
“Ngươi nói miếng ngọc bội này là phu quân cho ngươi? Phu quân ngươi là ai?”
Tôn Ngộ Không hiếu kỳ hỏi Tử Hà.
“Phu quân ta là….”
Núi Phương Thốn.
Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Chuẩn Đề đạo nhân cố gắng giữ cho thế giới Phật Quốc không sụp đổ.
Nhưng bất luận hắn thi triển pháp lực như thế nào, thậm chí hắn còn trốn ra khỏi nguyên thần, hy sinh Thất Bảo Diệu Thụ ngăn cản miếng ngọc bội rơi xuống với tốc độ nhanh kia, nhưng đều không có cách nào ngăn chặn thế giới Phật Quốc bị ngọc bội cắt qua.
Thậm chí, nếu như không phải hắn tránh nhanh, Thất Bảo Diệu Thụ trong tay hắn và nguyên thần của hắn đều suýt chút nữa bị ánh sáng trắng của ngọc bội chém làm đôi.
“Vù.”
Cuối cùng, thế giới Phật Quốc bị nghiền nát, Chuẩn Đề đạo nhân ngay lập tức phun ra một ngụm Huyết Phật màu vàng.
Mà bóng dáng của Bồ Đề lão tổ và Quan âm cũng biến mất theo thế giới Phật Quốc, xuất hiện ở bên cạnh Chuẩn Đề đạo nhân.
Quan âm khôi lấy lại tinh thần, chú ý đến máu tươi ở khóe miệng của Chuẩn Đề đạo nhân, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Thánh Nhân vậy mà bị thương rồi!
Miếng ngọc bội kia rốt cuộc là thử quỷ quái gì? Dễ dàng phá vỡ thế giới Phật Quốc thì thôi đi, vậy mà còn khiến cho Thánh Nhân bị thương.
Đây là pháp bảo gì, vì sao còn lợi hại hơn Tru Tiên Tứ Kiếm?
Chuẩn Đề đạo nhân cố chấp lau đi vết máu ở khóe miệng, hắn phẫn nộ nhìn về hướng ngọc bội biến mất, ánh mắt tràn đầy sự không can tâm, còn có một chút sợ hãi.
Cũng may công kích của miếng ngọc bội là thế giới Phật Quốc, nếu như vừa rồi là công kích hắn thì Chuẩn Đề đạo nhân không có tự tin bản thân có thể ngăn chặn được sự giết chóc của ngọc bội.
Đây rốt cuộc là pháp bảo gì?
Tử Hà nghe thấy Tôn Ngộ Không hỏi liền thuận miệng đáp: “Phu quân ta là Lý Nguyên.”
Xoạch!
Nghe thấy tên phu quân của Tử Hà, Tôn Ngộ Không không nhịn được, đôi mắt trực tiếp kinh hãi.
Hắn ngàn lần không ngờ rằng, phu quân của Tử Hà vậy mà là chưởng quỹ sư phụ.
Đây quả thực là quá bất ngờ.
Cùng với sự bất ngờ, Tôn Ngộ Không cũng nghĩ thông rất nhiều chuyện.
Hắn cuối cùng cũng hiểu bản thân tại sao nhìn thấy miếng ngọc bội kia liền hồi phục ký ức và pháp lực.
Nhất định là sư phụ đang âm thầm giúp hắn.
Hắn cũng hiểu được bản thân vì sao có thể đột nhiên thoát khỏi khó khăn, quay lại thế giới Hồng Hoang.
Nếu miếng ngọc bội này là của sư phụ, mở ra Dị thế giới không phải dễ như trở bàn tay sao.
Ngưa Ma Vương rơi cách mọi người ở nơi không xa, hắn ra sức giãy giụa cuối cùng đứng dậy từ mặt đất.
Đúng vào lúc này, hắn nghe thấy lời của Tử Hà.
“Phu quân là là Lý Nguyên.”
Loảng xoảng!
Ngưu Ma Vương loạng choạng, nhất thời lại ngã xuống đất, mà còn ngã ra đất với tư thế chó ăn phân.
Biểu cảm của hắn tràn đầy sự sụp đổ và tuyệt vọng.
Lý Nguyên!
Phu quân của Tử hà vậy mà là Lý Nguyên!
Hắn nghĩ tới hành vi lúc muốn trước cưỡng ép lấy Tử Hà thì liền không khỏi rùng mình.
Ôi mẹ ơi, ta sao lại xui như vậy, vậy mà lại đắc tội với phu nhân của Lý tiền bối.
Ta, ta, hay là ta tự sát cho rồi!
Cùng lúc đó.
Nữ Oa của Oa hoàng cung, Hậu Thổ của Bình Tâm điện cũng nghe thấy lời của Tử Hà.
Hai người nhất thời tâm linh tương thông hét lớn: “Cái này tuyệt đối không thể!”
Đám người Thải Vân đồng tử, Bích Vân đồng tử, còn có thị nữ Thải Phượng tiên tử của hai bên đại điện, Kim Vũ tiên tử, nhìn thấy Nữ Oa nương nương đột nhiên từ Loan Tọa nhảy lên, trong miệng còn hét lớn “Điều này tuyệt đối không thể”, tất cả đều không khỏi nghi hoặc.
Chuyện gì làm cho Thánh Nhân thất thố như vậy?
“Không được, ta phải đi tìm Lý Nguyên hỏi cho rõ xem hắn và Tử Hà này có quan hệ hay không.”
Nói rồi, bóng dáng Nữ Oa lóe lên, liền bay về phía Nhân giới.
Để lại một đám đồng tử, thị nữ hai mặt nhìn nhau.
“Lý Nguyên này là ai? Sao có thể khiến cho nương nương thất thố như vậy?”
Kim Vũ tiên tử hỏi mọi người.
Mọi người không thể trả lời.
Tam Tinh Tà Nguyệt động.
Chuẩn Đề đạo nhân tất nhiên cũng nghe thấy lời của Tử Hạ.
“Tùm.”
Chỉ thấy cơ thể của hắn lảo đảo, rồi trực tiếp từ trên đài sen ngã xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận