Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1111 - Một luân hồi giả tử vong

Nữ Oa lạnh lùng nói: “Chỉ với ý nghĩ xấu xa trong đầu ngươi, trực tiếp giết ngươi đã là tốt cho ngươi rồi.”
Ý nghĩ trong đầu ta?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự biết suy nghĩ trong đầu ta sao?
Phương Quân Nghiêu hoảng sợ, hắn nói: “Các ngươi có ý gì? Đó chỉ là suy nghĩ của ta, ta không thực sự làm nó. Ta không phục!”
Tiểu Tê Tử không quan tâm Phương Quân Nghiêu có phục hay không.
Nàng phất tay với Võ Chiếu.
Võ Chiếu lập tức bắn ra một luồng Tam Muội Chân Hỏa về phía Phương Quân Nghiêu, trực tiếp đốt thân thể và linh hồn của hắn thành hư vô.
Đến cả tiếng hét đau đớn còn chưa kịp kêu. “Keng, một tên luân hồi giả đã tử vong.”
Mộc Thạch Nhân, Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Kỷ Thiên, Khương Chính Thiên, còn có luân hồi giả xuyên qua Hồng Hoang, trong đầu bọn họ đồng thời nghe thấy một tiếng chủ thần nhắc nhở.
“Nhiệm vụ đơn giản như vậy mà cũng có người chết!”
Ở ngoại ô, một hòa thượng trọc đầu cảm thán nói. Nghe giọng nói của hắn thì rõ ràng không quá quan tâm đến vấn đề này.
Chỉ thấy phía trước hắn có một ngọn núi xanh bên bờ hồ, xuất hiện một tòa nhà.
Đó là Kim Sơn tự.
Nhưng mà theo sự vùng dậy của vương triều Tiên Đường, niềm tin của mọi người vào Huyền môn và Phật môn đương nhiên sẽ giảm đi, bây giờ, Kim Sơn tự đã sớm đổ nát, đã không còn hương hỏa mạnh mẽ như trước đây nữa.
“Không biết người nào đoản mệnh như vậy, mới đến chưa được một ngày đã chết rồi.”
Ở phía Ly Sơn, một công tử hào hoa trẻ tuổi mặc trường sam, trong tay cầm một cái quạt giấy, trên môi có nụ cười tà tứ.
Ngoài ra, trong một tửu lâu náo nhiệt trong thành Trường An, một nam tử trung niên sau lưng đeo một thanh bảo kiếm, mặc bộ đồ như hiệp khách. Lúc đầu đang yên lặng uống rượu dùng bữa, trong tai nghe các vị thực khách xung quanh nói chuyện.
Lúc này, hắn cũng lộ ra vẻ mặt như có chuyện suy nghĩ.
“...”
Trong năm người luân hồi giả thì người sợ hãi nhất là Lư Khán Sơn.
Dù sao bọn họ cũng chính mắt thấy Phương Quân Nghiêu chết.
Mấu chốt là, quá trình Võ Chiếu giết Phương Quân Nghiêu còn đơn giản hơn cả giết chết một con gà.
Thủ đoạn thể hiện ra bên ngoài khiến cho năm người Lư Khán Sơn sợ muốn chết.
Cuối cùng bọn họ cũng có thể xác nhận, đám người dưới lầu kia thật sự không đơn giản.
Mấy người đưa mắt nhìn nhau, rất lâu cũng chưa thể khôi phục lại tinh thần.
Cứ như vậy bị giết chết.
Mấu chốt là lý do bởi vì những tư tưởng xấu xa trong lòng Phương Quân Nghiêu.
Nếu quả thật là lý do này.
Hai người Kỷ Thiên và Khương Chính Dương lập tức cảm thấy tê cả da đầu, bọn họ cũng có những tư tưởng xấu xa kia.
Thậm chí còn chia nhau hai vị mỹ nữ tuyệt thế đỉnh cấp dưới lầu kia.
Chuyện này…
Không ngờ đây lại là con đường dẫn đến cái chết.
“Chuyện này…”
Một lúc lâu sau, bây giờ Lư Khán Sơn mới hồi phục lại tinh thần, hắn nói với mọi người: “Hay là chúng ta vẫn nên tìm khách điếm khác đi?”
Kỷ Thiên nghe vậy thì vội vàng gật đầu nói: “Ta thấy được đấy.”
Khương Chính Dương: “Ta cũng đồng ý.”
Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương cũng hơi chột dạ.
Vì vậy năm người cùng nhất trí, đổi một khách điếm khác.
Bọn họ để hết tất cả mọi thứ trong nhẫn trữ vật, vì vậy sau khi thương lượng sau thì cũng không còn tiếp tục dây dưa nữa, lập tức rời khỏi phòng khách điếm.
Xuống lầu, chỉ thấy Võ Chiếu đã rời khỏi.
Đám người cũng ăn xong cơm trưa.
Nữ Bạt đang rửa chén.
Mà Lý Nguyên cùng với Tiểu Tê Tử, Nữ Oa, Hậu Thổ đang nhàn rỗi uống trà sau khi ăn xong.
Còn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề thì chu đáo bóp vai cho Lý Nguyên.
Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn mang vẻ mặt phẫn hận nhìn Tiếp Dẫn và Chuẩn Đề.
Bóp vai cho Lý tiền bối vốn là chuyện của huynh đệ chúng ta.
Hai con quỷ nịnh bợ các ngươi không phải là phục vụ sao?
Sao lại cướp công việc của chúng ta làm gì?
Mấy người Lư Khán Sơn cũng không thể không nói với Lý Nguyên mà trực tiếp đi ra cửa. Đợi đến khi rời khỏi khách điếm kỳ quái này sẽ không quay lại nữa.
Ngược lại bọn họ cũng không để ý đến tiền thuê phòng.
Quan trọng là, nếu như bây giờ nói không ở thì cũng kỳ cục quá.
Khi mọi người đi đến huyền quan thì một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đột nhiên vang lên: “Những người khác rời khỏi thì không sao nhưng hai người Kỷ Thiên và Khương Chính Dương thì không thể đi.”
Kỷ Thiên và Khương Chính Dương nghe tên mình thì trong lòng không khỏi chấn động, có vẻ vừa chột dạ vừa ngạc nhiên.
Hình như cả ta và luân hồi giả đều chưa từng nói tên thật của mình mà.
Vì sao những thổ dân này lại biết tên của chúng ta?
Chẳng lẽ bọn họ thật sự có thể xâm chiếm ký ức của người khác?
Nghĩ đến đây, hai người Kỷ Thiên và Khương Chính Dương càng hốt hoảng hơn.
Nhưng mặc dù trong lòng bọn họ hoảng loạn thì trên mặt vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh.
Chỉ thấy Kỷ Thiên nói qua với vẻ mặt mờ mịt: “Các ngươi đang bảo ta sao?”
Khương Chính Dương giả vờ tò mò hỏi: “Sao các ngươi biết tên ta?”
Ba người Mộc Thạch Nhân, Cung Vị Ương, Lư Khán Sơn liếc nhìn nhau, phát hiện bầu không khí không ổn, bắt đầu âm thầm cẩn thận đề phòng…
Nữ Oa nhìn Kỷ Thiên và Khương Chính Dương, giễu cợt nói: “
“Các ngươi chuẩn bị đi đâu đấy?”
Kỷ Thiên bình tĩnh nói: “Chúng ta chuẩn bị đi ăn cơm.”
Nữ Oa: “Có một tin tốt và một tin xấu muốn cho các ngươi biết, các ngươi muốn nghe tin tốt hay là tin xấu trước?”
“Tin tốt là gì?” Kỷ Thiên khó hiểu hỏi.
Tại sao lại có tin tốt?
Nữ Oa thản nhiên nói: “Tin tức tốt là ngươi và Khương Chính Dương từ này về sau có thể bất tử bất diệt.”
Bất tử bất diệt?
Tại sao lại vậy?
Còn có chuyện tốt như vậy sao?
“Còn tin tức xấu thì sao?” Khương Chính Dương mở miệng hỏi.
Hậu Thổ nói tiếp: “Tin tức xấu của ngươi là sau này ngươi vĩnh viễn phải chịu đựng các loại tra tấn của mười tám tầng địa ngục không ngừng.”
Khương Chính Dương: “...”
“Còn ngươi.” Nữ Oa nhìn Kỷ Thiên: “Sau này ngươi sẽ chịu đựng mùi vị bị thi hành cung hình mãi mãi.”
Kỷ Thiên: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận