Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 156 - Lại thêm một người muốn gả con gái!!

Ngọc Châu: “Tốt nhất là vẫn nên để cho lão bảo cho chúng ta một cách vẹn toàn.”
Đôi mắt cơ trí của Ngao Quang chuyển động, trong lòng cũng hạ quyết tâm.
Hắn nói với nữ nhi: “Chúng ta lập tức trở về tìm Lý đạo hữu, cầu hắn giúp chúng ta nghĩ cách.”
Ngao Châu: “Sợ rằng cầu hắn cũng vô ích! Nếu hắn muốn hỗ trợ thì trước đây đã giúp rồi.”
Ngao Quang tự tin vỗ ngực một cái, nói: “Yên tâm, phụ vương có cách khiến cho Lý đạo hữu thay đổi chủ ỷ.”
“Cách gì?”
Ngao Châu nghi ngờ hỏi.
Thánh Nhân cũng không làm gì được thì phụ vương có thể làm gì.
Ngao Quang nói một cách thần bí: “Chờ một lát nữa ngươi sẽ biết.”
Nói xong, hắn lập tức mang theo con gái đi theo đường cũ trở về Triều Ca.
Khi đến trước cửa Lý phủ, Ngao Quang đang định gõ cửa, thì đột nhiên một thiếu nữ hoạt bát nghiêng nước nghiêng thành cũng nhảy đến trước cửa.
Ngoại hình của thiếu ngay lập tức khiến Ngao Quang kinh ngạc đến giật nảy mình.
Mặc dù con gái của hắn cũng có phong thái tuyệt đẹp, là công chúa đứng đầu của Long tộc, nhưng so với thiếu nữ ở trước mặt thì vẫn còn kém nửa điểm.
Ngao Châu cũng không khỏi kinh ngạc, ngoại trừ... hai vị Thánh Nhân là Nữ Oa và Hậu Thổ thì từ khi sinh ra tới giờ, thiếu nữ này chính là nữ tử xinh đẹp nhất mà nàng từng thấy.
Vì vậy nên không thể nhịn được mà lên tiếng khen ngợi.
“Đúng là một tỷ tỷ xinh đẹp.”
“He he!”
Thiếu nữa lộ ra vẻ cực kì vui khi nghe có người gọi nàng là tiểu tỷ.
Trên khuôn mặt lập tức nở một nụ cười còn quyến rũ hơn cả hoa, nàng nói với Ngao Châu: “Tiểu muội muội, ngươi cũng rất đẹp.”
Vừa nói, nàng không khỏi che miệng bật cười: “He he, đây là lần đầu tiên có người gọi ta là tỷ tỷ đó!”
Ngao Châu nhìn thấy dáng vẻ thiên chân vô tà, không chút tâm cơ nào của thiếu nữ, nàng không khỏi có ấn tượng tốt.
Thiếu nữ cười đủ rồi, nàng quay qua hỏi Ngao Châu: “Tiểu muội muội, ngươi đang tìm ai.”
“Chúng ta đang tìm Lý đạo hữu.”
Ngao Châu trả lời.
Thiếu nữa:”Các ngươi là người quen mới của ca ca ta sao, tại sao trước kia ta chưa từng gặp các ngươi.”
“Ngươi là muội muội của của Lý đạo hữu?”
Vẻ mặt Ngao Châu ngạc nhiên.
Thảo nào nàng phong hoa tuyệt đại như vậy.
Nghĩ đến Lý Nguyên phong thần tuấn lãng, phong thái chạm rãi mà thong dong khi nói chuyện với Thánh Nhân, Ngao Quang không thể không cảm thấy đây là tất nhiên.
Đát Kỷ gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu các ngươi đã tìm ca ca ta vậy thì vì chúng ta cùng vào nhé.”
Lúc này, đại môn mở từ bên trong, Dương Hòe ân cần chào hỏi Đát Kỷ: “Tiểu thư, ngươi trở về rồi.”
“Dương bá.”
Đát Kỷ nói lời chào, ngay lập tức dẫn Ngao Quang và Ngao Châu bước vào đại môn.
Ngao Quang nhìn thấy bộ dạng cung kính với Đát Kỷ của Dương Hòe, suýt chút nữa đã cho là mình đã nhìn lầm người.
Chuyện này vẫn là... Lão đầu trông cửa với thái độ ác liệt kia sao lại có sự khác biệt về thái độ lớn như vậy? Trong lòng Ngao Quang không khỏi càng lúc càng muốn Lý Nguyên làm con rể của mình, từ đó thì sau này mỗi khi nhìn thấy mình lão đầu kia sẽ không còn dám kiêu ngạo như vậy nữa!
Không bao lâu sau, ba người họ đã tìm thấy Lý Nguyên.
Lúc này Lý Nguyên đang ở trong đình đọc sách giải trí.
Hắn nhìn thấy Ngao Quang và Ngao Châu vừa mới rời đi đã quay lại lần nữa, cũng không có bất kỳ biểu hiện kinh ngạc nào.
Đầu tiên hắn hỏi Đát Kỷ: “Thế nào rồi, ở Địa phủ chơi có vui không?”
Đát Kỷ nghe vậy thì lập tức vội vàng lắc đầu nói: “Không vui một chút nào cả, Quy Linh sư tỷ làm Trung Ương Quỷ Đế mấy ngày, việc nhiều đến mức đau cả đầu.”
Mấy ngày nay Đát Kỷ đã đến Địa phủ cùng với Quy Linh Thánh Mẫu và Thánh mẫu Vô Đương, chuẩn bị thử trải nghiệm cảm giác làm Trung Ương Quỷ Đế.
Có vẻ như cảm giác đó không tốt.
Tuy nhiên, sự phiền muộn trên khuôn mặt của Đát Kỷ đã bị cuốn đi ngay lập tức, nàng hào hứng nói với ca ca: “Ca ca, ngươi có biết không, ta cũng là tỷ tỷ rồi đó.”
Lý Nguyên cố tình nói đùa: “Chẳng lẽ mẫu thân ngươi sinh muội muội cho ngươi.”
“Không có đâu!”
Đát Kỷ nhảy đến bên cạnh Ngao Châu: “Ta da, đây chính là muội muội của ta.”
Lý Nguyên cười nói: “Người ta đã trăm tuổi rồi, ngươi còn có thể gọi người ta là muội muội à.”
Ngao Châu nghe vậy, trên trán lập tức xuất hiện ba vạch đen.
“Mấy trăm tuổi của Long tộc chúng cũng chỉ mấy tuổi của Nhân tộc các ngươi có được hay không?”
“Thì ra các ngươi là Lông tộc à.”
Vẻ mặt Đát Kỷ rất ngạc nhiên, có chút phấn khích.
Nàng không có thói quen chủ động sử dụng thần thức để dò xét người khác, vì vậy nên vừa rồi không phát hiện ra rằng Ngao Châu và Ngao Quang là Long tộc.
Ngao Châu gật đầu, giải thích với Đát Kỷ: “Phụ thân của ta là Đông Hải Long Vương.”
Đát Kỷ gật đầu, cũng không tỏ ra ngạc nhiên.
Bây giờ Long tộc đã suy tàn, mặc dù cái danh Đông Hải Long Vương lớn, nhưng thực lực cũng chỉ có vậy, Yêu Vương kỳ Thái Ất Kim Tiên bình thường cũng có thể đến Long Cung để đánh nhau tống tiền, chứ đừng nói là Đát Kỷ đã là một Đại La Kim Tiên rồi.
Lúc này Lý Nguyên mới hỏi Ngao Quang: “Tại sao ngươi vừa đi thì lại quay trở lại?”
Ngao Quang nói: “Ta có một chuyện vui muốn nói với Lý đạo hữu.”
“Việc gì vui?”
Đát Kỷ vừa nghe nói tới chuyện vui thì lập tức tỉnh táo tinh thần.
Ngao Châu cũng rất tò mò về những gì phụ vương nàng muốn nói.
Ngao Quang nhìn Lý Nguyên và nói: “Ta muốn hứa hôn con gái Ngao Châu với Lý đạo hữu, không biết nếu Lý đạo hữu có bằng lòng hay không?”
Ngao Châu nghe thấy những gì phụ vương mình nói, đôi má “bụp” một cái, lập tức trở nên đỏ như gấc.
Nàng trăm ngàn lần không ngờ rằng cách xử lí mà phụ vương nói chính là... để cho nàng gả cho Lý Nguyên.
Xấu hổ chết đi được, người ta không hề có chút chuẩn bị tinh thần nào cả! Ngao Châu căng thẳng đến mức tay chân lúng túng, ánh mắt hoàn toàn không dám nhìn Lý Nguyên.
“Này!”
Đát Kỷ đột nhiên cả kinh kêu lên: “Nếu như nàng gả cho ca ca, không phải nàng sẽ là chị dâu của ta sao? Vậy làm sao có thể làm muội muội của ta?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận