Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 571 - Người này là họa lớn của Phật môn!! (2)

Sư phụ là người ta có thể mê hoặc sao? Tên hòa thượng này làm ra vẻ đạo mạo, nhưng miệng lại nói hươu nói vượn. Tôn Ngộ Không kìm nén muốn phỉ nhổ hắn trong lòng, vội vàng mở miệng nói: “Lão Tôn ta đây không phải là yêu, ta đã thoát khỏi thú tính, vứt đi thú tính chính là người.”
Hắn đã học và dùng những lời Lý Nguyên dạy để nói.
Pháp Hải lạnh lùng nói: “Yêu chính là yêu, vĩnh viễn không thể nào là người. Là yêu chính là có thể mê hoặc chúng sinh, làm hại nhân gian, nên giết!”
“Phì, phì, ha ha, tức chết ta mà!”
Tôn Ngộ Không bị tức đến vò đầu bứt tai, oa oa kêu to.
Hắn chỉ cảm thấy Pháp Hải cũng quá không nói đạo lý.
Nào có chuyện so sánh võ đoán như vậy chứ. Không biết cảnh giới của sư phụ cao hơn Pháp Hải bao nhiêu!
Pháp Hải lại nhìn Lý Nguyên, nghiêm túc nói: “Ngươi đã bị yêu mê hoặc, rơi vào ma đạo, phải ở Kim Sơn tự ta tu hành Phật pháp mới có thể loại bỏ ma tính trong lòng.”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Nếu ta là ma, thế gian há còn có sự tồn tại của Phật? Phật cũng không độ được ta.”
“Cuồng vọng, Hồng Hoang Tam giới, há có ma đầu nào mà Phật không độ được!”
Pháp Hải lạnh lùng quát một tiếng, Giáng Long Bát Vu trong tay lập tức chụp tới Lý Nguyên, chuẩn bị thu tên cuồng đồ này vào bên trong Giáng Long Bát Vu để tiến hành độ hóa.
Tuy nhiên, Giáng Long Bát Vu lại rơi thẳng vào trong tay Lý Nguyên.
Bịch! Lúc này Pháp Hải trợn tròn mắt, cằm muốn rơi xuống đất.
Đây là Hậu thiên linh bảo trung phẩm của ta, vẫn còn Linh sơn Khai Qua quang, sao lại đột nhiên mất đi khống chế, nhẹ nhàng rơi vào trong tay người này như thế? Người này nhất định có tu vi! Nhưng tại sao ta không cảm nhận được tí ti dao động pháp lực trên người hắn? Hắn có công pháp che dấu khí tức đặc biệt hay là tu vi của hắn cao thâm hơn ta quá nhiều? Tên tiểu bạch kiểm này sao lại có thể có tu vi cao thâm hơn ta được? Nhất định là hắn đã tu luyện công pháp đặc biệt nào đó! Pháp Hải lướt qua vô vàn ý nghĩ trong đầu.
Đúng lúc này: “A, phi.”
Lý Nguyên nhổ đờm vào trong bát vu.
Pháp Hải thấy thế, gân xanh trên huyệt thái dương giật giật, sắc mặt âm trầm như nước.
Đây là bảo bối Giáng Long Bát Vu của ta, Khai Qua quang của Di Lặc phật chủ vậy mà lại bị lấy ra để nhổ đờm! Bình thường ta còn dùng nó làm bát đi khất thực đó! Pháp Hải suýt thì tức đến hộc máu! Lý Nguyên đưa bát cho Tôn Ngộ Không: “Cái này để nhổ không tồi, ngươi có muốn nhổ đờm không?”
“Có!” Tôn Ngộ Không không chê chuyện lớn, hắn nhận lấy Giáng Long Bát Vu, cứ vậy mà nhổ cục đờm vào bên trong.
Bà nó, lại dám nói ta đây là hầu yêu, ta nhổ thêm mấy cái.
Nghĩ tới đây, Tôn Ngộ Không phun ra thêm mấy cục đờm.
Nếu như không phải ở đây còn nhiều người, hắn thậm chí còn muốn tiểu một bãi vào đấy.
Pháp Hải chỉ cảm thấy lửa giận vọt lên, từ lòng bàn chân thiêu đốt lên đến đỉnh đầu, khiến da đầu hắn gần như muốn nổ tung.
Từ khi chào đời tới nay, hắn chưa từng chịu nhục nhã như thế này bao giờ.
Không thể nhịn được “Quả thực là khinh người quá đáng rồi!”
Vừa nói xong, hai tay hắn đột nhiên kết pháp ấn.
“Đại Uy Thiên Long ”
Ầm! Một cự long màu vàng đột nhiên bay ra từ phía sau Pháp Hải, mở ra cái miệng khổng lồ kéo theo khí thế không gì địch nổi, chợt gầm thét vọt tới chỗ Lý Nguyên, tựa như muốn xé nát hoặc một ngụm nuốt Lý Nguyên vào bụng.
Đám người xung quanh nhìn thấy Kim Long, không khỏi trợn mắt há hốc mồm, trố mắt đứng nhìn, giật mình hoảng hốt.
Dưới nỗi khiếp sợ, rất nhiều người trực tiếp quỳ trên mặt đất, bái lạy Kim Long và Pháp Hải.
“Vậy mà lại là rồng!”
“Pháp Hải thiền sư có thể gọi ra Kim Long, quả nhiên là cao tăng đắc đạo!”
“Tên tiểu bạch kiểm kia lại dám chọc vào Pháp Hải cao tăng, hắn chết chắc rồi.”
“...”
Đối mặt với Kim Long mạnh mẽ khủng bố, những người xung quanh vốn đã bị lung lay với tín ngưỡng Phật môn lại từ trở lại thành kính như trước.
Pháp Hải thấy đám người xung quanh lại cúng bái, kính sợ mình, trên mặt không khỏi lộ vẻ hài lòng.
Hiển linh trước mặt người, mới biết uy của Phật môn.
Mặc dù hắn hiểu rõ những người này thành kính trở lại không phải bởi vì thờ phụng giáo lí Phật môn mà chỉ bởi vì họ sinh ra lòng sợ hãi đối với thực lực của hắn.
Nhưng thực lực cũng là một thủ đoạn truyền bá tín ngưỡng.
Hơn nữa theo Pháp Hải thấy, đây là thủ đoạn có hiệu quả tốt nhất.
Hừ, mặc cho miệng lưỡi ngươi như lò xo cũng chẳng bằng Phật pháp vô biên của ta. Pháp Hải nhìn Lý Nguyên, trong lòng thầm đắc ý.
A, thật kỳ lạ. Pháp Hải đột nhiên chú ý tới gì đó.
Tôn Ngộ Không nhìn thấy Kim Long, cả da đầu tê dại.
Bây giờ hắn không còn là Tề Thiên Đại Thánh áp đảo các vị thần, lên trời xuống đất. Đối với hắn mà nói, rồng là tồn tại kinh khủng tuyệt luân.
Tôn Ngộ Không theo bản năng nhìn Lý Nguyên.
Chỉ thấy Lý Nguyên vẫn bình tĩnh như nước, tựa như không nhìn thấy Kim Long đang hướng tới hắn mà cắn nuốt.
Tôn Ngộ Không thấy sư phụ bình tĩnh như thế, hắn giống như bị nhiễm theo, trong lòng vốn đang hoảng loạn không khỏi bình tĩnh lại.
Chân mày Pháp Hải nhăn lại nhìn Lý Nguyên. Hắn không nghĩ ra, tại sao đứng trước Đại Uy Thiên Long mà Lý Nguyên có thể giữ vững bình tĩnh đến vậy.
Hay là hắn bị dọa tới choáng váng rồi. Rất nhanh, Đại Uy Thiên Long đã bay tới trước người Lý Nguyên.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người há hốc mồm chính là không như mọi người nghĩ, Kim Long không hề cắn nuốt Lý Nguyên mà nằm rạp xuống dưới chân hắn.
Chẳng khác nào một con chó giữ nhà khôn ngoan vẫy đuôi lấy lòng chủ.
Vẻ mặt tất cả mọi người cũng dại ra.
Tình huống này và hình ảnh tưởng tượng trong đầu mọi người cũng quá khác biệt rồi. Quả thực quá sức tưởng tượng.
Ngay cả thế giới quan cũng bị phá vỡ rồi.
Đặc biệt là Pháp Hải lại càng mơ hồ hơn.
Nên biết, Đại Uy Thiên Long chẳng qua chỉ là pháp thuật hắn thi triển ra mà thôi, cũng không phải Kim Long thật, làm sao có thể nằm rạp xuống dưới chân Lý Nguyên như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận