Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1214 - Đại Đạo chi thượng, Hồng Mông chi khư!

Đúng vào lúc này, Tôn Ngộ Không nhìn thấy người của Vô Cực môn đã ra khỏi khách điếm.
Hắn nhìn thấy toàn thân Ngô Cực toàn là vết thương, vẻ mặt chật vật, không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Tổ Vu ở bên cạnh, rối rít bày ra biểu cảm hiểu rõ.
Mà những mãnh thú của nhóm Ngô Cực trên trời, lại con nào con nấy thấy vậy đều trợn mắt há hốc mồm, cằm cũng bởi vì ngạc nhiên mà sắp rơi xuống rồi.
Ngô Cực ở trong lòng bọn họ, giống như Thần Minh ở trong lòng người phàm, sâu không lường được, không gì làm không được.
Sự tồn tại như vậy, sao có thể bị thương?
Ai có thể khiến chưởng môn bị thương?
Mới vừa rồi không nghe thấy trong khách điếm truyền ra động tĩnh gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong khách điếm này?
Trong lòng những hung thú này tràn ngập tò mò tràn ngập tò mò.
Ngô Cực không nói thêm gì, hắn bay thẳng đến tọa kỵ của mình, sau đó liền để An Tiêu Tiêu điều khiển Kim Long rời đi.
Rất nhanh bầu trời Trường An lại khôi phục lại sự yên bình, một cơn sóng lớn kinh thiên động địa, đến bất ngờ mà đi cũng nhanh.
Trên đường trở về, An Tiêu Tiêu tò mò hỏi sư phụ: “Sư phụ, không biết hệ thống là bảo vật gì? Tại sao trước đó người lại coi trọng như vậy?”
Những đệ tử bên cạnh như Lý Thu Nguyệt, Cừu Thiên Huyết cũng tò mò nhìn Ngô Cực.
Trước đây Ngô Cực vẫn luôn coi hệ thống là bí mật lớn nhất của mình, giữ kín như bưng.
Trước hôm nay, nếu có người nói đến hai chữ ‘Hệ thống’ ở trước mặt hắn, chắn chắn hắn sẽ rút linh hồn kẻ đó ra, sau đó tra hỏi luôn bí mật của tổ tông mười tám vạn đời của đối phương, sau đó nghiền nhỏ xương thành cho đến khi không thể nữa.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện, hệ thống mà hắn giữ kín như bưng vậy mà lại có nhiều người đã biết rồi, hắn cũng không có ý định giấu diếm nữa.
Cho nên nói một năng lực của hệ thống với đệ tử một cách đơn giản.
Sau khi đệ tử nghe thấy hệ thống vậy mà lại có thể thưởng cho tu vị, linh đan diệu dược, Thiên Tài Địa Bảo, tất cả đều lộ ra vẻ vô cùng khiếp sợ.
Vậy cũng sướng quá đi!
Quả thực là niềm vui tu luyện mà!
“Năng lực của hệ thống, chỉ sợ còn trân quý hơn cả Hỗn độn chí bảo đi?”
An Tiêu Tiêu cảm khái nói.
Ngô Cực nói: “Hệ thống có thể thưởng cho Hỗn độn chí bảo, tất nhiên còn trân quý hơn Hỗn độn chí bảo rồi.”
Lý Thu Nguyệt: “Nhưng Lý Nguyên kia, vậy mà lại nói mình có thể chế tạo ra hệ thống... cũng chẳng biết hắn đang chém gió hay là thật?”
Ngô Cực: “Đến loại cảnh giới như hắn, chắc sẽ không chém gió đâu.”
Cừu Thiên Huyết nói: “Đúng vậy, nếu như hắn không thể chế tạo hệ thống, sao lại thờ ơ với hệ thống của sư phụ?”
Ngô Cực gật đầu: “Chính là đạo lý này.”
Trước kia hắn vẫn cho là, sau khi người khác biết hắn có hệ thống, chắc chắn không ai cưỡng lại được dụ hoặc, tất cả mọi người sẽ nghĩ đủ mọi cách để cướp hệ thống của hắn.
Nhưng giờ phút này hắn mới phát hiện, bản thân đã nghĩ nhiều rồi.
Vậy mà thật sự có người không thèm nhòm ngó hệ thống.
“Bịch.”
Lúc mọi người đang cảm thán, Lý Thu Nguyệt đột nhiên quỳ gối trước mặt Ngô Cực.
“Ngươi hà tất phải như vậy?”
Ngô Cực nói với đại đệ tử.
Hắn đương nhiên biết rõ ý tứ của đệ tử.
Lý Thu Nguyệt cúi đầu nói: “Sư phụ, lần này bọn ta gây ra đại họa, khiến cho sư phụ phải chịu nhục, xin sư phụ hãy trách phạt đệ tử.”
An Tiêu Tiêu, Cừu Thiên Huyết, Tiêu Vân Trần nghe thấy vậy, cũng lập tức phản ứng, đồng loạt quỳ xuống trước mặt Ngô Cực.
“Xin sư phụ hãy trách phạt.”
Ngô Cực: “Các ngươi đứng dậy trước đã, chuyện này cũng không thể trách các ngươi được. Trước đây, vi sư tự cho rằng thực lực bản thân không hề thua kém bất kỳ người nào, do đó các ngươi làm việc bá đạo ngang ngược, vi sư cũng không quản nhiều, cảm thấy có thể bảo hộ chu toàn cho các ngươi. Có điều hiện tại nếu như đã biết nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, các ngươi sau này phải biết kiềm chế tính cách này lại, không thể tùy hứng như trước đây nữa.”
“Đệ tử đã rõ rồi.”
Ngay cả khi không có lời nhắc nhở của Ngô Cực, sau khi đã trải qua bài học lần này, đám người An Tiêu Tiêu cũng không dám ngạo mạn như trước đây nữa.
Hoàng hôn, đường mòn, núi xanh.
Một nam tử trẻ tuổi thân cao đỉnh bội, mỹ quan như ngọc, phong thần tuấn lãng, trong tay cầm một chiếc quạt giấy, đang thong dong dạo bước trên đường.
Nam tử mặc y phục trắng, tướng mạo tuấn lãng, khí chất thoát tục, quý khí không dứt.
Xung quanh vốn dĩ là cảnh hoang vu của đường mòn núi xanh, cũng vì vậy sự tồn tại của nam tử này, khiến cho cảnh vật sáng sủa lên vài phần.
Nam tử rạng ngời này, chính là Lý Nguyên.
Hắn gần đây vô cùng bình lặng, vừa mới rời khỏi Trường An, một mình ra ngoài dạo chơi.
Một cuộc lữ hành nói đến là đến, nói đi liền đi.
Bước chân Lý Nguyên không nhanh không chậm, thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.
Chẳng mấy chốc, Lý Nguyên đã đến trước một cột mốc ranh giới.
Chỉ thấy phía trên cột mốc viết ba chữ lớn màu sắc loang lổ - huyện Quách Bắc.
Lý Nguyên tiếp tục tiến về phía trước, đi được khoảng một hai dặm, gặp được một nam tử trẻ tuổi mi thanh mục tú, cầm một chiếc khăn phương sĩ, vác theo một chiếc rương sách có phần rách nát, đâm thẳng vào.
Thần sắc nam tử có chút hỗn loạn, ánh mắt mơ hồ bất định, trong lúc đi, hai mắt dáo dác quan sát xung quanh, dường như có chút sợ hãi.
Hắn cũng nhìn thấy Lý Nguyên, trên mặt lúc đầu là sự ngạc nhiên, tiếp theo đó là một tia vui sướng.
Hắn vội vàng bước nhanh tới trước mặt Lý Nguyên, chắp tay hành lễ nói: “Xin hỏi vị huynh đài này, ngươi có biết gần đây có ngôi cổ miếu bỏ hoang nào, tên là chùa Lan Nhược hay không?”
Lý Nguyên nhìn người nam tử trẻ tuổi, cười nói: “Nếu như đã là miếu hoang, vậy ngươi tìm nó để làm gì?”
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra biểu cảm khổ não và lúng túng: “Tiểu sinh tới huyện Quách Bắc thu nợ, kết quả nợ vẫn chưa thu được, xung quanh đây cũng không có nhà trọ, vì vậy đi tìm chùa Lan Nhược tá túc vài đêm.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận