Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 253 - Từ Hàng đạo nhân, vận may của ta tốt quá

Nếu như quốc vương hoặc Tiềm Long có thể lấy được nàng thì mệnh Chân Long và Cửu Thiên phượng hoàng hỗ trợ lẫn nhau, có thể tăng quốc vận lên gấp trăm lần, có thể khiến đất nước mưa hòa gió thuận, ngũ cốc màu mỡ. Chinh phạt cường đạo có thể biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng.
Tây Kỳ đã định trước sẽ hưng thịnh, mà Xiển giáo chống đỡ Tây Kỳ đương nhiên phải giúp khí vận Tây Kỳ phát triển.
Cho nên lúc này Từ Hàng đạo nhân mới định dẫn độ Thương Thanh Quân đến Tây Kỳ, sắp xếp kết hợp với Chân Long thiên tử của Chu Thất.
Nhưng Thương Thanh Quân còn có một người mẹ cần phụng dưỡng.
Cái gọi là từ mẫu ở đây không thể rời xa.
Vì vậy Từ Hàng đạo nhân đặc biệt thiết kế một đoạn cầu có mãnh hổ tập kích, cố gắng để mãnh hổ giết chết mẫu thân của Thương Thanh Nhân, sau đó khiến cho nàng không còn ràng buộc, như vậy có thể dễ dàng dẫn độ Thương Thanh Quân đến Tây Kỳ.
Vốn dĩ tất cả đều diễn ra theo thiết kế của Từ Hàng đạo nhân, chỉ là hắn không ngờ lại đột nhiên xuất hiện một công tử bột đi ra làm anh hùng cứu mỹ nhân.
Khiến cho hắn khiếp sợ hơn là vị công tử này còn có thân thể Tiên Thiên Đạo Thai, nhất định chính là y bát truyền nhất tốt nhất.
Hôm nay vận may tốt vậy à?
Lại có thể tùy tiện gặp được một thân thể Tiên Thiên Đạo Thai.
không biết tiểu tử này có sư phụ không, nếu không có, ta có thể nhận hắn làm đệ tử.
Từ Hàng đạo nhân thầm nghĩ.
Còn tu vi Địa Tiên kỳ của Lý Nguyên, Từ Hàng đạo nhân căn bản không để trong lòng.
Hắn có tọa kỵ tu vi Huyền Tiên hậu kỳ, chỉ hắt xì một cái là có thể làm cho mười mấy Địa Tiên kỳ lập tức tan thành bột mịn.
Đối với hắn, Lý Nguyên đã là con ba ba trong hũ, thịt trên thớt, muốn nhào nặn kiểu gì đều theo tâm trạng của Từ Hàng đạo nhân.
Lý Nguyên bình tĩnh như thường đi đến bên cạnh xe ngựa, Tiểu Hắc cũng nhàn nhã thoải mái đi theo.
Một người một chó này dường như không hề thấy con mãnh hổ đầu trắng kia.
Ngược lại người này rất bình tĩnh, không giống đám người ngu ngốc y phục lụa là trong thành Triều Ca.
Thương Thanh Quân thấy Lý Nguyên thong dong như vậy thì trong lòng không khỏi thầm khen ngợi.
Có thể người này thật sự có bản lĩnh cũng nên.
“Công tử dự định đối phó với mãnh hổ như thế nào?” Thương Thanh Quân vội vàng hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Tiểu trùng hèn mọn, không cần ta tự ra tay, Tiểu Hắc của ta đi lên là được.”
Phụt!
Thương Thanh Quân suýt chút nữa phun ra ba lít máu.
Chỉ cảm thấy có lẽ mình gặp tên điên rồi.
Một người điên có dáng vẻ anh tuấn.
Con hổ lớn như vậy mà hắn xem như tiểu trùng.
Hắn lại còn muốn cho con chó của hắn đi đối phó với mãnh hổ.
Lẽ nào muốn cho lão hổ nhét kẽ răng sao?
Hy vọng mơ hồ trong lòng Thương Thanh Quân lập tức bị dập tắt.
Nàng cảm thấy, hôm nay mình và mẫu thân e rằng lành ít dữ nhiều.
Không ngờ phụ thân vừa ra đi, chúng ta cũng sắp tìm hắn đoàn tụ.
Còn cả tên điên này đi theo nữa.
Cuộc nói chuyện bên dưới, Từ Hàng đạo nhân đều nghe không sót cái gì.
Suýt chút nữa thì hắn bật cười.
Chỉ cảm thấy mình gặp phải một tên dở hơi.
Dùng một con chó tầm thường đối phó với tọa kỵ Yêu Vương của ta.
Đang tấu hài à?
Ngươi còn tự cho là mình đi săn thú sao?
Từ Hàng đạo nhân không biết có nên nhận tên ngốc này làm đệ tử không.
Dễ không sống được lâu.

Lý Nguyên làm như không thấy bộ dáng xem thường của Thương Thanh Quân, hắn bình tĩnh nói: “Cô nương có thể vào trong xe ngựa, chỗ này giao cho Tiểu Hắc.”
Lúc này Tiểu Hắc cũng đã đi đến trước mặt mãnh hổ đầu trắng, chó của hắn nhàn nhạt nhìn mãnh hổ.
Thương Thanh Quân nhìn một người một chó này chỉ cảm thấy vô cùng quái dị.
Thật sự quá bình tĩnh.
Bình tĩnh khiến nàng bị cảm hóa theo, có vẻ như con mãnh hổ đầu trắng này không có gì đáng sợ.
Từ Hàng đạo nhân cũng thấy Lý Nguyên và chó đen kia quá bình tĩnh.
Động vật thông thường cảm nhận được khí tức thú vương do mãnh hổ đầu trắng phát ra thì đã sớm sợ hãi bỏ chạy, làm sao có thể đứng trước mặt mãnh hổ như không có gì xảy ra được?
Hai người bình tĩnh như vậy khiến cho trong lòng Từ Hàng đạo nhân cảm thấy khó chịu, hắn âm thầm ra lệnh mãnh hổ.
“Ăn con chó đen kia đi.”
“Gừ.”
Mãnh hổ phát ra tiếng gầm gừ suốt cả ngày, thân hình lóe lên, nhào về phía Tiểu Hắc.
Thương Thanh Quân nghe thấy tiếng mãnh hổ gầm rú, chỉ cảm thấy một hồi đất rung núi chuyển, cơ thể thậm chí đã bị chấn động đến không giữ nổi thăng bằng, nhìn như là sắp ngã xuống đất.
Lúc này, một cánh tay có lực, đột nhiên đỡ được vai của Thương Thanh Quân, giúp nàng đứng vững lại.
Người này dĩ nhiên là Lý Nguyên.
Thương Thanh Quân cảm nhận được độ ấm của lòng bàn tay Lý Nguyên, nhịp tim không khỏi có chút tăng nhanh.
Chỉ có điều, lúc này nàng không màng đến việc xấu hổ, ngược lại nắm chặt lấy bàn tay của Lý Nguyên, đẩy Lý Nguyên lên xe ngựa.
“Chúng ta mau chạy.”
Lý Nguyên bị Thương Thanh Quân kéo cùng lên xe ngựa, còn bị đẩy vào bên trong thùng xe.
Hắn không khỏi gật đầu một cách thiện ý với mẫu thân của Thương Thanh Quân là Thương Khương thị.
Thương Khương thị: “...”
Nàng sớm đã bị dọa đến chân tay luống cuống, nào còn rảnh rỗi chào hỏi với Lý Nguyên.
Thương Thanh Quân muốn cưỡi xe ngựa rời đi.
Nhưng con tuấn mã kéo xe kia sớm đã mềm nhũn chân đến mức không bước nổi nữa, cho dù Thương Thanh Quân có cưỡi như thế nào, tuấn mã từ đầu đến cuối vẫn không động đậy.
Thương Thanh Quân sốt ruột đến mức trên trán đầy mồ hôi.
“Chúng ta mau xuống xe chạy trốn.”
“Ầm!”
Chính vào lúc Thương Thanh Quân đang chuẩn bị bỏ xe chạy trốn, nàng đột nhiên nghe thấy một tiếng va chạm kịch liệt vang lên, đồng thời mặt đất cũng rung lắc một trận dữ dội, hung mãnh như là sao chổi va chạm với mặt đất vậy.
Thương Thanh Quân bỗng nhiên ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy một con mãnh hổ trán trắng thân hình như núi lại từ giữa không trung đập lên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận