Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1695 - Lý Nguyên bị người ta lừa bịp

“Hu hu hu, mọi người tới đây mau, đây là thế đạo gì, lại có người ngay cả khất cái cũng ức hiếp, có còn thiên lý hay không? Ai có thể vì tiểu khiếu hóa đáng thương ta làm chủ đây?”
Người đi đường trên đường vốn nhiều, tiếng kêu khóc của tiểu khiếu hoá, lập tức dẫn tới vây xem của vô số người.
Mọi người chỉ trỏ Lý Nguyên.
“Người này dáng vẻ khí vũ hiên ngang, sao ngay cả khất cái cũng ức hiếp vậy?”
“Cái này kêu là xem người không thể chỉ xem tướng mạo!”
“Quá tức giận, khất cái đều đáng thương như vậy, làm sao còn bắt nạt khất cái? Có bản lĩnh đi bắt nạt đám tà tu Ma môn kia đi!”
“Phì, đều suy đồi tới mức bắt nạt khất cái, hắn có thể có bản lãnh gì?”
“Ta không cho phép các ngươi nói ca ca như vậy, ca ca đẹp trai như vậy, có thể có ác ý gì chứ?”
“Mê trai thiểu não!”
“Đã bao nhiêu năm, thành Trường An không dễ gì mới có một khất cái, vậy mà không biết quý trọng cho tốt.”
Tiểu khiếu hóa nghe thấy không ít người đều chỉ trích Lý Nguyên, trong lòng không khỏi mừng thầm.
Ngồi dưới đất, khóc càng thêm hăng say.
Lý Nguyên lại không để ý đến chỉ trỏ của người chung quanh, hắn cũng không để ý đến tiểu khiếu hóa nữa, mà là trực tiếp xoay người rời đi.
Tiểu khiếu hóa vẫn luôn theo dõi Lý Nguyên, hắn thấy Lý Nguyên muốn đi, nhanh chóng nói với những người xung quanh: “Hắn chột dạ, hắn muốn bỏ trốn, mọi người mau chặn hắn lại.”
“Đúng vậy, không thể để hắn cứ thế rời đi.”
“Nhất định phải để hắn giải quyết mọi chuyện ổn thoả rồi lại nói.”
“Mọi người chặn lại, đừng để hắn đi.”
Nhóm người vây xem, nhao nhao bảy miệng tám lời nói.
Chỉ có điều, một đám người chặn đường Lý Nguyên, thấy Lý Nguyên đi tới, chẳng hiểu tại sao, theo bản năng bèn nhường ra cho Lý Nguyên một con đường.
Tiểu khiếu hóa: “...”
Hắn nhìn đến cạn lời.
Mệt những người này tỏ ra nhiệt tình như vậy, làm sao đến thời khắc mấu chốt, lại không có một người chịu ra mặt thế này?
Khinh bỉ!
Người xung quanh, cũng vô cùng kinh ngạc
“Ơ, sao ngươi phải nhường đường cho hắn? Người như thế, ngay cả tiểu khiếu hóa cũng bắt nạt, nếu là ta, chắc chắn ta sẽ không để hắn rời đi.”
“Đúng vậy, làm sao cũng phải để hắn nói lời xin lỗi tiểu khiếu hóa, mới có thể để hắn đi.”
“Chuyện đó, vốn dĩ ta không muốn nhường ra, nhưng không biết tại sao, thấy hắn đi tới, theo bản năng liền tránh ra.”
“Đúng đó, ta cũng giống vậy.”
“Đừng giải thích, vẫn là do các ngươi quá nhát gan sợ phiền phức thôi.”
“Hắn còn chưa đi xa, nếu ngươi đã không sợ phiền phức, vậy ngươi nhanh đuổi theo bắt hắn lại đi?”
“Vì sao ta phải đi bắt?”
“...”
Tiểu khiếu hóa thấy Lý Nguyên sắp đi xa, không kịp giả khóc, vội vàng từ dưới đất bò dậy, đuổi theo Lý Nguyên.
Trên đường, gặp phải mấy quần chúng vây xem cản đường của nàng, nàng trực tiếp đẩy đối phương ra.
Nhiều người đều bị nàng đẩy mông chạm đất.
Ngã trên mặt đất, che mông, kêu đau không ngừng.
“Đệt, tiểu khiếu hóa này sao lại đẩy người?”
“y da, mông của ta!”
“Tiểu khiếu hóa này quá thiếu đạo đức, vậy mà xông ngang ngược, đụng lung tung!”
“Tiểu khiếu hoá này sức lực thật lớn, lão tử cũng có thể bị đẩy ngã, vị công tử kia thật sự có thể bắt nạt tiểu khiếu hóa sao?”
“Nhìn dáng vẻ vô lễ ngang ngược của tiểu khiếu hóa, chỉ sợ là chúng ta đã oan uổng vị công tử vừa rồi.”
Lúc tiểu khiếu hóa sắp bắt kịp Lý Nguyên, nàng nhìn thấy, Lý Nguyên cầm quạt xếp trong tay, thuận tay ném vào trong thùng rác ven đường.
“Cây quạt đó nhìn rất tinh mỹ, sao ngươi lại vứt?”
Tiểu khiếu hóa đi nhanh hơn, chạy đến bên cạnh Lý Nguyên, kỳ quái hỏi Lý Nguyên.
Giọng điệu như đang nói chuyện với bằng hữu, không hề sợ người lạ.
Nàng cũng không nói chuyện bảo Lý Nguyên bồi thường thiệt hại của nàng nữa.
Lý Nguyên thấy tiểu khiếu hóa cách hắn hơi gần, y phục bẩn đều sắp đụng phải y phục của hắn, nhanh chóng cách xa tiểu khiếu hóa một thước.
Tiểu khiếu hóa: “...”
Khóe miệng nàng run lên, rốt cuộc phản ứng lại.
Nhân loại này, thì ra là ghét bỏ nàng bẩn.
Hắn vứt cây quạt, chỉ sợ cũng là vì trên quạt dính nhọ nồi trên trán ta thôi.
Đệt, chân tướng khiến người ta tức giận mà!
Tiểu khiếu hóa tức giận trừng mắt với Lý Nguyên, hận không thể dùng hai tay dính đầy xi măng của mình, mặc sức nắn bóp trên mặt Lý Nguyên.
Xem hắn có còn chê ta bẩn không!
“Ngươi cứ đi theo ta làm gì?”
Lý Nguyên đi một hồi, thấy tiểu khiếu hóa vẫn đi theo hắn, không nhịn được hỏi.
Tiểu khiếu hóa nói: “Vừa rồi ngươi vấp ta, tự nhiên phải bồi thường cho ta, nếu như không bồi thường cho ta, ta cứ theo ngươi, đến nhà ngươi luôn.”
Lý Nguyên: “Ngươi bẩn như thế, không vào được nhà ta đâu.”
Tiểu khiếu hóa: “…”
“Ta mặc kệ, ngươi nhất định phải bồi thường cho ta.”
Lý Nguyên: “Nếu như ngươi lại lừa bịp ta, có tin ta treo ngược ngươi lên không?”
Tiểu khiếu hóa: “Hơ, ngươi vậy mà muốn tiến hành đe dọa ta, ta muốn đi báo quan!”
Nàng giả vờ muốn đi.
Lý Nguyên thờ ơ nói: “Ngươi đi đi.”
Tiểu khiếu hóa thấy Lý Nguyên không bị uy hiếp, tức khắc thu chân về, tiếp tục bắt kịp Lý Nguyên: “Ngươi bảo ta đi là ta đi, ngươi lại không phải cha ta, sao ra phải nghe lời ngươi. Ta cứ không đi.”
Lý Nguyên: “Ngươi không đi thì thôi.”
Tiểu khiếu hóa: “...”
“Ngươi tên là gì?”
Nàng hỏi Lý Nguyên.
Dường như, miệng của nàng không rảnh được.
Lý Nguyên không trả lời tiểu khiếu hóa, vẫn lấy nhịp bước không nhanh không chậm, đi về phía trước.
“Ngươi không nghe thấy hả? Ta hỏi ngươi tên là gì?”
Tiểu khiếu hóa lại hỏi một câu.
Lý Nguyên: “Ngươi tên là gì?”
Tiểu khiếu hóa: “Ta tên Hoàng Dung.”
Lý Nguyên gật đầu, tiếp tục đi.
Tiểu khiếu hóa, cũng chính là Hoàng Dung, bất mãn nói với Lý Nguyên: “Ta cũng đã nói cho ngươi biết tên của ta, sao ngươi còn hưa nói cho ta tên của ngươi?”
Lý Nguyên: “Ta chưa từng nói sẽ nói cho ngươi mà?”
Hoàng Dung thở phì phò nói: “Nhưng ta đều nói cho ngươi biết, để công bằng, ngươi tự nhiên cũng phải nói cho ta.”
Lý Nguyên: “Ta không cần công bằng không được sao?”
Hoàng Dung: “...”
Kèn kẹt, kèn kẹt!
Một trận tiếng nghiến răng vang lên.
Hoàng Dung muốn phát điên.
Đã lớn như vậy, vẫn chưa hề có ai dám đùa bỡn nàng như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận