Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 303 - Ta mà lại không bằng cả nha hoàn của hắn!

Lý Nguyên nhìn cái bát rỗng, khóc không ra nước mắt.
Thật sự là một tên tham ăn.
Ăn xong mì trộn tương, Nữ Oa mới rảnh rỗi hỏi thăm tiểu đồ đệ của mình: “Dương Thiền, sao ngươi lại đến đây? Quen với Lý Nguyên từ khi nào?”
Dương Thiền vội vàng khép cằm lại, cung kính trả lời: “Trước đây trong một lần tình cờ đã quen biết Lý., Lý tiền bối.”
Ôi ôi ôi, sao Lý Nguyên lại trở thành Lý tiền bối vậy?
không biết vãn bối và tiền bối có thể kết thành đạo lữ được hay không?
Nữ Oa gật đầu không quan tâm đến đệ tử ký danh này nữa.
Nàng lại cầu xin Lý Nguyên: “Lý Nguyên ngươi vẽ cho ta một bức đi.”
Lý Nguyên tức giận nói: “Vẽ cái đầu quỷ của ngươi, ta còn chưa ăn cơm, lấy sức đâu mà vẽ.”
Bịch!
Con ngươi của Dương Thiền kinh ngạc đến rơi ra.
Nàng thậm chí còn nghi ngờ lỗ tai mình có vấn đề.
Vẽ cái đầu quỷ của ngươi là giọng điệu để nói chuyện với Thánh Nhân sao?
Cho dù chán sống rồi không thể nói với Thánh Nhân như thế.
Lẽ nào không sợ Thánh Nhân cho ngươi cầu sống không được, cầu chết không xong sao?
Trong lòng Dương Thiền không khỏi thầm lo lắng cho Lý Nguyên.
Lẽ nào chúng ta sẽ âm dương cách biệt?
Nhưng mà phản ứng của Nữ Oa lại khiến da đầu Dương Thiền nứt ra.
Nữ Oa không những không giận mà ngược lại còn tỏ ra ngại ngùng nói: “Nếu đã không có sức vậy lần sau đợi ngươi có sức thì sẽ cho ta sau vậy.”
Dương Thiền không biết mình nên nói gì mới phải.
Lẽ nào sư phụ bình thường trông lạnh lùng, người lạ chớ đến gần, thật ra là một người rất dễ nói chuyện sao?
Cho dù bị người khác mắng không tức giận?
Dương Thiền cảm thấy suy đoán của mình quá mức khó tin.
Thánh Nhân coi trọng da mặt, nào có bị mắng mà không tức giận chứ?
Nhưng tại sao Lý Nguyên lại có thể?
Dương Thiền cảm thấy mặc dù qua lại với Lý Nguyên một thời gian rồi nhưng nàng vẫn không hiểu chút nào về tình hình của Lý Nguyên.
Nữ Oa thấy Lý Nguyên không muốn vẽ tranh, lại đề nghị: “Hay là chúng ta đấu địa chủ đi, lâu rồi chưa chơi trò này.”
Lý Nguyên cũng lâu rồi chưa chơi đấu địa chủ, hắn nghe vậy liền gật đầu nói: “Được. Nhưng mà thua vẫn phải dán giấy lên mặt.”
Nữ Oa: “Đồng ý.”
Dương Thiền nghe vậy đầu óc mờ mịt.
Đấu địa chủ?
Không ổn lắm nhỉ, đây là hành vi ác bá mà?
Trong lúc Dương Thiền đang thầm lẩm bẩm, chỉ nghe thấy Lý Nguyên hỏi Nữ Oa: “Còn thiếu một người, để đệ tử ngươi chơi hay là tìm Thược Dược đến chơi?”
Nữ Oa nói: “Thược Dược đi, Dương Thiền chắc chắn không thả được.”
Lý Nguyên gật đầu.
Trong lòng Dương Thiền thầm nghĩ, Thược Dược này lại là ai nữa?
Qua một lúc sau, Thược Nhược mặc váy dài nữ hầu màu trắng, mang giày da nơ hình bướm thong thả đi đến.
Nhìn thấy Thược Dược, Dương Thiền không kìm được há hốc mồm.
Nàng không ngờ, trên thế gian này còn có nữ tử xinh đẹp không tỳ vết như thế.
Diện mạo mặn mà ngọt ngào, dáng vẻ khí chất muôn vàn, vậy mà trông xinh đẹp hơn sư phụ một phần.
Dương Thiền kinh ngạc ngơ ra luôn.
Nàng là ai? Tại sao nàng lại ở trong nhà Lý Nguyên?
Lý Nguyên nói với Thược Dược: “Chúng ta chơi đấu địa chủ ba người, thua dán giấy lên mặt.”
“Được, thưa công tử.” Thược Dược nhẹ nhàng hành lễ với Lý Nguyên.
Dương Thiền nhìn thấy nét mặt dại ra.
Công tử?
Nói như vậy, Thược Dược chính là nha hoàn của Lý Nguyên.
Dương Thiền chỉ cảm thấy bản thân bị tấn công vạn lần.
Nha hoàn của Lý Nguyên đẹp như vậy, ta, ta thậm chí còn không bằng nha hoàn của hắn!
Lẽ nào hắn chỉ có thể làm tiền bối của ta sao?
Dương Thiền cảm thấy con tim tan nát!
Rất nhanh, ba người Lý Nguyên, Nữ Oa, Thược Dược người xung quanh cái bàn đá trong đình nghỉ mát.
Thược Dược lấy bộ bài tú lơ khơ ra, bắt đầu thành thạo xào bài.
Dương Thiền đứng sau lưng Nữ Oa lặng lẽ nhìn.
Rất nhanh đã kết thúc một ván.
Địa chủ Nữ Oa thua, bị Lý Nguyên và Thược Dược mỗi người dán một tờ giấy trắng dài lên mặt.
Dương Thiền thấy Lý Nguyên thấm nước miếng lên giấy, sau đó vỗ một cái mạnh lên mặt Nữ Oa, còn nghe được âm thanh giòn tan, trong lòng nàng không khỏi kinh hãi, da mặt không kìm được giật liên hồi.
Tiền bối, ngươi nhẹ tay chút được hay không?
Nếu như sư phụ cảm thấy ngươi đang đánh nàng, cẩn thận đánh trả ngươi một bạt tay, đánh ngươi xoay ba trăm sáu mươi độ.
Ba người chơi một canh giờ.
Trên mặt của Nữ Oa bị dán đầy giấy, trong giống như một con quỷ mặt trắng tóc dài.
Trên mặt Thược Dược cũng bị dán hai mươi mấy tờ.
Lý Nguyên bị dán mấy tờ.
Sau khi kết thúc đấu địa chủ, Nữ Oa mới buồn bực không vui rời khỏi trang viên, quay về Nữ Oa cung.
Sau khi Dương Thiền cung kính tiễn sư phụ, quay lại sân đã không thấy bóng dáng Thược Dược đâu.
Lý Nguyên thì ngồi một mình trên ghế nằm, yên tĩnh đọc sách.
Lại biến thành Lý Nguyên mà ngày thường Dương Thiền quen thuộc.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Dương Thiền bỗng sinh ra một loại cảm giác không phân biệt rõ giữa hư ảo và chân thật.
“Sao ngươi lại quen sư phụ của ta vậy?” Nàng cảm thán hỏi Lý Nguyên.
Câu hỏi này đã kìm nén trong lòng nàng rất lâu, chỉ là ban nãy Nữ Oa ở đây nàng không tiện hỏi.
Lý Nguyên: “Đã quen từ lâu lắm rồi.”
“Tại sao ngươi không nói với ta ngươi quen sư phụ của ta?” Dương Thiền lại hỏi.
Lý Nguyên không để ý: “không phải chuyện gì quan trọng, có gì đáng nói đâu.”
Dương Thiền: “...”
Quan trọng lắm được không hả?
Dương Thiền cố nhịn không phàn nàn, lại nói: “Vậy sau này ta gọi ngươi là Lý Nguyên hay Lý tiền bối đây?”
Lý Nguyên không quan trọng: “Đều được. Tên là một cách xưng hô mà thôi, nếu như ngươi đồng ý có thể gọi là Lý gia gia cũng được.”
Dương Thiền trợn mắt: “Lý gia gia, Lý lão đầu cũng như nhau.”
Ban đầu bởi vì chuyện của Nữ Oa nên Dương Thiền không biết phải đối mặt với Lý Nguyên ra sao. Nhưng sau khi nói đùa một câu nàng bỗng trở nên thả lỏng hơn.
Nàng phát hiện Lý Nguyên so với trước đây không hề thay đổi.
Đúng rồi, ta nhớ có một chuyện phải hỏi Lý Nguyên, là chuyện gì nhỉ?
Dương Thiền cảm thấy nàng quên đi chuyện gì đó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận