Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1241 - Kẻ tin ta, được bất tử

Hòe tinh nói đối phương có bốn người, nhưng tại sao bên trong dòng sông thời gian, đối phương chỉ có ba người?
Còn một người nữa đâu?
Hắn trực tiếp hỏi Hòe tinh: “Ngươi xác định bọn họ có hai thư sinh?”
Hòe tinh vốn là đang âm thầm khiếp sợ với pháp lực của Phật Di Lặc, sau khi hắn nghe Phật Di Lặc hỏi, nhất thời phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ.
Sau đó hắn lập tức phát hiện một hiện tượng kỳ quái.
Hình ảnh bên trong dòng sông thời gian, quả thực giống ban nãy như đúc, nhưng duy chỉ thiếu bóng dáng của thư sinh áo trắng kia.
Quái, chẳng lẽ pháp thuật của Quỷ Đế lão gia xảy ra nhầm lẫn sao?
Hắn nghi ngờ trong lòng, trên mặt lại không do dự, lập tức trả lời: “Bọn họ quả thật có hai tên thư sinh, ngoại trừ thư sinh nghèo túng này còn có một thư sinh áo trắng. Chỉ là, thư sinh áo trắng kia cũng không ở trong cảnh này.”
Phật Di Lặc nghe vậy, trong lòng càng thấy kỳ quái.
Nếu thật sự có một thư sinh áo trắng, vì sao bên trong dòng sông thời gian không có sự tồn tại của người nọ?
Phật Di Lặc cũng không vô tri như giống Hòe tinh, cho rằng dòng sông thời gian có vấn đề.
Đây chính là hồi tưởng thời gian.
Khiến cho chuyện đã xảy ra trong quá khứ hiện ra lần nữa, sao có thể phạm sai lầm?
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề?
Quên đi, cứ xoắn xuýt làm gì, đợi khi tìm được bọn họ, nguyên nhân tự nhiên sẽ biết!
Phật Di Lặc suy nghĩ một chút, hai tay nhất thời kết ấn hoa sen.
Một vệt kim quang lập tức bay ra từ bên trong dòng sông thời gian, hóa thành một thân ảnh màu đen.
Bóng người này dĩ nhiên là Hắc Sơn lão yêu.
Hắc Sơn lão yêu sống lại từ trong dòng sông thời gian, ban đầu còn có chút sững sờ, có vẻ khó có tin.
Hắn sờ sờ thân thể của chính mình, hét lớn: “Ta vậy mà không chết? Ha ha, hóa ra ta còn sống...”
Đúng lúc này, hắn đột nhiên nhìn thấy Phật Di Lặc, không khỏi quá sợ hãi, vội vã ngừng cười lớn, nhanh chóng hành lễ nói: “Hắc Sơn bái kiến Quỷ Đế lão gia, là Quỷ Đế lão gia đã cứu ta sao?”
Hòe tinh thấy Hắc Sơn lão yêu khởi tử hoàn sinh, không khỏi mở to hai mắt nhìn.
Đối với thần thông của Phật Di Lặc, cũng càng trở nên kính nể.
Chuẩn Thánh đại năng, quả nhiên thần thông quảng đại, pháp lực vô biên!
Phật Di Lặc nhìn Hắc Sơn lão yêu, thản nhiên nói: “Đứng lên đi, kẻ tin ta, đương nhiên nên bất tử.”
“Đa tạ ân cứu mạng của Quỷ Đế lão gia.”
Hắc Sơn lão yêu cung kính nói cảm tạ một tiếng, lúc này mới đứng lên.
Thái độ tất cung tất kính, không tùy tiện như trước chút nào.
Sau khi Phật Di Lặc thuận tay hồi sinh Hắc Sơn lão yêu, hắn lại bấm một pháp quyết.
Chỉ thấy ba kim tuyến từ bên trong dòng sông thời gian, bay ra từ đỉnh đầu của ba người Yến Xích Hà, Nhiếp Tiểu Thiến, Ninh Thái Thần, chìm vào hư không.
Trong đó một sợi kim tuyến bắn vào bên trong huyện Quách Bắc, hai sợi kim tuyến khác thì bắn hơn vài chục dặm về phía phương bắc.
Phật Di Lặc nhìn thoáng qua huyện Quách Bắc, nói: “Chỗ này không quan trọng, không cần để ý, chúng ta đi tìm ô hoa đào.”
Nói xong, thân hình hắn lóe lên, liền dẫn theo Hắc Sơn lão yêu và Hòe tinh bay về phương bắc.
Mấy chục dặm đường, chớp mắt là đến.
Rất nhanh, Hòe tinh thấy ba thân ảnh quen thuộc đang ở trong lương đình dành cho người đi đường nghỉ ngơi ven đường núi, chính là ba người Nhiếp Tiểu Thiến, Yến Xích Hà và Lý Nguyên.
“Quỷ Đế lão gia, bọn họ ở nơi này.”
Hòe tinh hưng phấn nói với Di Lặc Phật.
Hắc Sơn lão yêu xoa tay nói: “Ta lập tức đi bắt bọn họ, để cho lão gia xử trí.”
Yến Xích Hà, Nhiếp Tiểu Thiến đi theo Lý Nguyên hơn một canh giờ.
Nhiếp Tiểu Thiến vẫn giương chiếc ô giấy cho Lý Nguyên, bởi vì giơ quá lâu nên cảm thấy tay đều đã tê rần.
Nàng nhìn thấy Lý Nguyên vẫn khí định thần nhàn như cũ, thản nhiên tự đắc nhìn phong cảnh chung quanh, một chút cũng không quan tâm nàng, dường như thực sự coi nàng là một đứa nha hoàn, trong lòng Nhiếp Tiểu Thiến bực bội.
Cũng không biết quan tâm mỹ nữ!
Nếu không phải nhìn Lý Nguyên dáng dấp đẹp trai, còn cứu nàng, nàng đã sớm không để cho Lý Nguyên bung dù.
Đúng lúc này, nàng chú ý tới bên cạnh có một tòa lương đình, lập tức vội vàng nói với Lý Nguyên và Yến Xích Hà: “Mệt mỏi quá, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Nàng thực sự có chút không nâng nổi ô hoa đào nữa.
Yến Xích Hà gật đầu nói: “Bây giờ cách huyện Quách Bắc chỉ mấy chục dặm, hẳn là không có nguy hiểm gì.”
Lý Nguyên không quan tâm.
Ba người đi tới lương đình, Nhiếp Tiểu Thiến cầm khăn tay lau bụi trên băng ghế đá, nói với Lý Nguyên: “Đại thiếu gia, ngồi đi.”
Yến Xích Hà hâm mộ nói: “Sao ngươi không lau bụi trên ghế cho ta?”
Nhiếp Tiểu Thiến cười nói: “Quần áo của ngươi còn không sạch bằng cái ghế này, còn cần phải lau sao?”
Yến Xích Hà cãi: “Tuy rằng quần áo của ta đây nhìn có chút rách nát, nhưng vẫn vô cùng sạch sẽ, nào có khoa trương như ngươi nói?”
Lý Nguyên không chút khách khí ngồi trên băng ghế đá, cũng lấy ra từ trong tay áo một cái ấm trà, ba cái chén trà.
Hắn cho mình một ly, chỉ thấy nước trà còn bốc hơi nóng.
Nhiếp Tiểu Thiến thấy điệu bộ của Lý Nguyên, nhất thời nhổ nước bọt nói: “Ngươi cũng quá biết hưởng thụ nhỉ?”
Lý Nguyên thản nhiên nói: “Có thể hưởng thụ, đương nhiên phải hưởng thụ.”
Hắn nhấp một ngụm, lúc này mới nói với Yến Xích Hà và Nhiếp Tiểu Thiến: “Các ngươi muốn uống thì tự mình rót.”
Yến Xích Hà lắc đầu nói: “Ta không uống, ta còn phải chữa thương.”
Nói xong, hắn liền trực tiếp khoanh chân ngồi ở trên băng đá, bắt đầu vận công chữa thương.
Lý Nguyên thấy thế, không khỏi khẽ lắc đầu một cái: Thực sự là phúc duyên nông cạn, vô duyên hưởng thụ!
Đi lâu như vậy, Nhiếp Tiểu Thiến đã sớm cảm thấy khát.
Vì vậy nàng không chút khách khí rót cho mình một ly nước trà.
Nhấp một hớp nhỏ, Nhiếp Tiểu Thiến nhất thời kinh ngạc mở to hai mắt nhìn: “Trà này thơm quá, uống rất ngon.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận