Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1452 - Huynh đệ, nằm thôi cũng thắng!

Nàng bất chấp chửi bới, vội vàng sờ đầu của cô cô, an ủi: “Không phải là chê, là ta cần hình tượng.”
Đát Kỷ bĩu môi nói: “Là ngươi chê cô cô.”
Tiểu Tê Tử: “...”
Hết cách, nàng đành phải dời sự chú ý của cô cô.
Nàng giơ hai món Tiên thiên chí bảo trong tay lên, nói: “Ngươi vẫn chưa trả lời, tại sao lại ném Tiên thiên chí bảo ra đường? Đập vào người không tốt sao? Cho dù không đập vào người thì đập vào hoa cỏ, cũng không làm ô nhiễm môi trường mà?” Quả nhiên Đát Kỷ bị dời sự chú ý, nàng buông Tiểu Tê Tử ra, nhắc nhở
“Phụ thân ngươi nói hai món linh bảo này bị người ta hạ cấm chế, sẽ bị người ta giám sát, còn có khả năng nổ tung, cho nên ta ném đi.”
Tiểu Tê Tử nghe vậy, không khỏi nhíu chặt mày.
Ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Nàng nhìn phụ thân hỏi: “Phụ thân, tại sao Thiên Cơ các này lại muốn hạ cấm chế linh bảo của cô cô, hắn có mục đích gì?”
Lý Nguyên bình tĩnh giải thích: “Lúc trước Hồng Quân bị hắn bắt được.”
“Cái gì?”
Vẻ mặt Đát Kỷ kinh ngạc: “Vậy mà Hồng Quân lại bị bắt? Chuyện này xảy ra bao lâu rồi?”
Khoảng thời gian này nàng luôn ở Phong Đô Quỷ thành, bởi vậy vốn không biết chuyện của Hồng Quân.
Lý Nguyên nói chuyện giữa Hồng Quân và Vu Tiểu Ngư cho muội muội biết.
“...Vu Tiểu Ngư đã biết chuyện người khác cũng có hệ thống từ trong miệng của Hồng Quân, mà lần thi đấu lôi đài này, hắn phát hiện không nhìn thấu dòng sông vận mệnh của ngươi, cho nên hoài nghi ngươi cũng có hệ thống, cho nên lúc này mới thưởng cho ngươi hai món linh bảo, đã động tay chân, để đến lúc thích hợp làm con át chủ bài đối phó ngươi.”
Đát Kỷ nghe vậy, lúc này mới bừng tỉnh.
“Thì ra chuyện là như vậy, vậy mà lại muốn mưu đoạt hệ thống của ta, xem ta không cạo hệ thống của hắn nè!”
Vẻ mặt Đát Kỷ phẫn nộ nói.
Lý Nguyên: “Ngươi không phải là đối thủ của hắn.”
Đát Kỷ ra lẽ đương nhiên nói: “Ta không phải là đối thủ, chẳng phải còn có ngươi sao? Ngươi có thể âm thầm giúp ta như mấy lần trước giúp Tiểu Tê Tử vậy. Ta chỉ ở đâu thì ngươi đánh ở đó. Ta nói sinh mệnh lụi tàn thì ngươi hãy rút lực sinh mệnh của hắn. Ta nói thời gian dừng lại thì ngươi hãy tạm dừng thời gian của đối phương.”
Càng nói, biểu cảm của Đát Kỷ càng hưng phấn và mong chờ.
Nghĩ lại, cảm giác này đúng là không tồi!
Khóe miệng của Lý Nguyên co giật: “Ngươi ngược lại không khách sáo đó.”
Đát Kỷ cười hì hì, nàng vỗ bả vai của Lý Nguyên, nói: “Chúng ta có quan hệ gì chứ? Lão ca nhà mình, khách sáo cái gì? Không dùng thì phí lắm.”
Lý Nguyên: “...”
“Không biết hiện tại Vu Tiểu Ngư này đang trốn ở đâu? Ta đi tìm hắn tính sổ, đánh cho mẹ hắn không nhận ra hắn luôn!”
Đát Kỷ vừa xoa tay, vừa hỏi ca ca.
Có biểu cảm nóng lòng muốn thử.
Lý Nguyên: “Ngươi không cần tìm hắn, hắn sẽ chủ động đến tìm ta và ngươi.”
Đát Kỷ tức giận nói: “Vậy mà hắn còn dám chủ động tới tìm ta, đúng là chiếu đèn trong nhà vệ sinh, muốn chết mà!”
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử liếc nhìn nhau.
Trên trán hai người họ đồng thời hiện ra ba đường màu đen.
Có cần làm nhục bản thân như vậy không?
Vậy mà lại so sánh bản thân với phân!
Ọe, muốn nôn!
Trong thành Trường An.
Trong một ngõ nhỏ gần cổng thành Thành Đông.
Một bóng dáng hơi mập cứ như vậy đột ngột xuất hiện trong ngõ nhỏ này.
Tuy cách nam tử xuất hiện rất đột ngột, nhưng người xung quanh lại không có ai lộ ra vẻ giật mình hay bất ngờ.
Giống như hoàn toàn không nhìn thấy nam tử.
Nam tử hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, có dáng người hơi mập, ánh mắt hơi nhỏ, mặc một bộ trường bào thêu màu vàng, tay cầm một cây quạt gấp.
Tuy không thể nói là mạch thượng như ngọc, nhưng cũng phong độ nhẹ nhàng.
Quan trọng là từ trong ra ngoài hắn đều tản ra tia khí chất thong dong bình tĩnh.
Khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Đẹp trai, đẹp trai, là nói kiểu người như hắn.
Người này chính là Vu Tiểu Ngư.
Sau khi hắn rời khỏi Thiên Cơ sơn, bèn đi theo lệnh cấm chế thầm để lại trên thủ trượng sinh mệnh và la bàn vận mệnh tới Trường An.
Chuẩn bị gặp người có hệ thống đó.
Xem xem hệ thống của đối phương rốt cuộc có năng lực gì?
Bản thân có thể thôn tính hệ thống của đối phương hay không?
Còn nữa, người này còn rất xinh đẹp, không biết có thể phát triển ra đoạn tình cảm khuynh thành hay không?
Trong lòng Vu Tiểu Ngư tràn ngập mong chờ.
Tuy Vu Tiểu Ngư đã phát hiện ra vị trí của Đát Kỷ, nhưng hắn vốn không lập tức đi tìm Đát Kỷ.
Mà là bước trên đường phố trong thành Trường An không chút hoang mang, nhìn dòng người ngựa xe như nước, cửa tiệm rực rỡ sắc màu, các sạp hàng đầy không khí sinh hoạt, vẻ mặt hứng thú dạt dào.
Xuyên đến thế giới này cũng đã nhiều năm, nhưng hắn chưa từng rời khỏi Thiên Cơ sơn, không tiếp xúc với đám người, hôm nay nhìn thấy tràng diện náo nhiệt phồn hoa này nên đương nhiên hắn phải cảm nhận đôi chút.
Một đường ăn kẹo hồ lô, tay cầm thịt dê xiên, còn mua khoai lang nướng, nếm thử bánh xốp, Vu Tiểu Ngư cứ như lại trở về cuộc sống trên mẫu tinh.
Chẳng qua, hiện tại không cần buồn phiền vì xe cộ, nhà cửa, tiền vé, người yêu, hơn nữa còn có thực lực vô địch thế giới, nhàn nhã thoải mái hơn trước kia nhiều.
Vu Tiểu Ngư từ từ lĩnh hội phồn hoa trong thành Trường An, nhưng từ đầu đến cuối vẫn men theo khí tức mà pháp bảo lưu lại, đi đến bên ngoài một khách điếm...
Cảm nhận được tầng tầng đạo vận khủng bố tản ra từ khách điếm, miệng của Vu Tiểu Ngư không khỏi há to ra, rất lâu sau vẫn không cách nào khép lại được.
Biểu cảm có vẻ đờ đẫn, không thể tưởng tượng nổi.
Hắn không ngờ khách điếm này lại bất phàm như thế.
Thần văn đại đạo hiện khắp nơi, từng viên gạch ngói đều ẩn chứa khí Hỗn độn tinh thuần.
Khoảng thời gian này, Vu Tiểu Ngư nhận được không ít phần thưởng linh bảo của hệ thống, nên tự coi mình là phú hào.
Nếu không, hắn cũng sẽ không xuất ra Tiên thiên chí bảo, Hỗn độn linh bảo làm phần thưởng cho lần thi đấu lôi đài này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận