Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1745 - Vạn pháp bất dính, vạn đạo bất xâm

Thấu hiểu pháp tắc Hồng Hoang, nhất sinh vạn vật!
Chẳng lẽ bọn họ là Thánh Nhân đại viên mãn hay sao?
Nhưng điều khiến Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh nghi hoặc là, bốn vị đế vương dị giới này, rõ ràng đã có thủ đoạn Thánh Nhân điều khiển pháp tắc thiên địa, nhưng pháp lực trong cơ thể bọn họ, so với Thánh Nhân, lại kém hơn quá nhiều.
Pháp lực của bốn người này, cũng chỉ tương đương với trình độ Chuẩn Thánh đại viên mãn mà thôi.
Đây là có chuyện gì?
Vì sao bọn họ lấy pháp lực Chuẩn Thánh đại viên mãn, là có thể lĩnh ngộ ra pháp tắc Hồng Hoang Thánh Nhân đại viên mãn mới có thể nắm giữ?
Mọi người nghĩ không ra.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bốn vị Tiên Đế lặng lẽ đi tới trước linh cữu của Dương Hiển Văn.
“Bùm!”
Sau đó, bọn họ thình lình quỳ xuống đất, bắt đầu khóc rống rơi nước mắt, khóc không thành tiếng.
Một nam tử mặc trang phục đế vương màu đen trong đó, còn vừa khóc vừa thấp giọng nói: “Hu hu hu, phụ vương, hu hu hu, bọn ta tới tiễn ngươi. Hu hu hu.”
Đùng đoàng!
Dương Chí, thôn dân Dương Gia Câu, chỉ cảm thấy như có một tiếng sấm nổ vang trong đầu, đầu bị chấn động đến kêu vang vù vù.
Có vài người phản ứng lại.
Có ý gì?
Vì sao bọn họ lại gọi Dương Hiển Văn là phụ vương?
Chẳng lẽ, bọn họ đều là nhi tử của Dương Hiển Văn hay sao?
Ta, ta, ta đệt cmn.
Đây cũng quá, quá không thể tin nổi đi mất?
Dương Hiển Văn vậy mà còn có thể lợi hại như vậy?
Sinh ra bốn nhi tử đế vương?
Thôn dân Dương Gia Câu, đều kinh ngạc đến mức hỗn độn trong gió, ngây ra như phỗng.
Còn có Dương Chí, ánh mắt nhìn bốn Đại Đế, càng phức tạp không thôi, ý vị khó hiểu.
Bốn nam tử ăn mặc đế vương khí thế như uyên này, thật sự là nhi tử của cha ta, cũng chính là huynh đệ đồng phụ dị mẫu của ta sao?
Sống lâu như vậy mới biết, ta còn có huynh đệ?
Chỉ là chênh lệch địa vị này, cũng lớn quá rồi nhỉ?
Chẳng lẽ ta thật sự là được cha ta nhặt nuôi hay sao?
Bọn họ mới là thân sinh?
Nghĩ tới đây, Dương Chí chợt vô cùng đau buồn!
So với hôm qua, khi hắn xác định Dương Hiển Văn thật sự đã chết, còn đau buồn hơn.
Bốn Tiên Đế quỳ gối trước linh đường của Dương Hiển Văn khóc một hồi, mới dần dừng tiếng khóc, lần nữa đứng lên.
Chỉ thấy một Tiên Đế trong đó bỗng nhiên vẫy tay về phía hư không.
Ngay sau đó, chỉ nghe thấy một trận tiếng xích sắt ‘rầm rầm’, vang vọng Hồng Mông.
Sau đó, chỉ thấy chín con cự long màu đen, trên người mỗi con buộc một sợi xích sắt thần văn, kéo một chiếc quan tài đồng mộc tuyên cổ huyền ảo, từ hư không chạy như bay ra.
Chín con cự long phát ra uy áp, làm cho tẩu thú phi cầm trong phạm vi hàng tỉ dặm, run rẩy, quỳ xuống đất thần phục.
Chiếc quan tài đồng mộc kia, tựa như từ ban sơ khi Hồng Mông sinh ra đã tồn tại, tràn đầy khí tức cổ xưa không gì sánh được, lại làm người ta kinh khủng.
Chín sợi xích sắt, giống như pháp tắc chi tiên, làm cho nguyên thần của đám cự phách Chuẩn Thánh Như Lai, Minh Hà Lão Tổ, Trấn Nguyên Tử, đều không nhịn được trở nên chấn động.
“Shhh, đây là Cửu Trảo Hắc Long, đây là Tiên thiên chí bảo, lại còn nhiều Tiên thiên chí bảo như vậy!”
Hồng Hoang đại năng, nhìn thấy hắc long trên bầu trời, chín sợi xích sắt thần văn, và quan tài hắc long kéo đi, đều hít ngược mấy ngụm khí lạnh.
Trong mắt của tất cả mọi người, đều lóe ra vẻ tâm động chói mắt.
Dù sao, Tiên thiên chí bảo, là bảo vật tuyệt thế Thánh Nhân đều phải vì nó buông bỏ mặt mũi, vung tay xuất thủ, có thể gặp không thể cầu.
Đột nhiên lòi ra mười món Tiên thiên chí bảo bày trước mặt mọi người, ai có thể không tâm động? Ai có thể không xao động?
Chỉ có điều, Hồng Hoang đại năng tuy rất tâm động, nhưng lại không có người nào liều lĩnh xuất thủ.
Có mấy ngàn Tiên Vương, bốn vị Tiên Đế, chín con Cửu Trảo Hắc Long ở đó, Chuẩn Thánh cũng phải ước lượng thực lực của chính mình.
Mấy Thánh Nhân như Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh, tuy có thể không để mấy Tiên Vương, Tiên Đế vào mắt.
Song, Dương Hiển Văn thần bí khó lường nằm trong quan tài gỗ kia, lại làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Dù sao, Dương Hiển Văn có thể làm ra động tĩnh lớn như vậy, hắn thật sự đã chết sao?
Người như thế thực sự sẽ chết ư?
Đừng để đến lúc đó khi đang xuất thủ tranh đoạt bảo vật, đại năng thần bí đã chết này lại thình lình sống dậy, thực lực còn lợi hại vô cùng, vậy thì lúng túng lắm.
Vì nguyên nhân thường xuyên tiếp xúc với Lý Nguyên, làm cho Tam Thanh, Tây Phương Nhị Thánh hành động, đều trở nên cẩn thận hơn.
Sợ mình giống như những đại lão vực ngoại xuyên việt đến Hồng Hoang, sơ ý một chút, đắc tội với đại lão khiêm tốn như Lý Nguyên, vậy thì bi thảm rồi!
Cho nên, vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt!
Không mong được ghi công, chỉ mong không làm gì sai.
Dù sao, không phải tất cả đại lão, đều dễ nói chuyện như Lý tiền bối.
Cửu long kéo quan dừng trên không nhà Dương Hiển Văn.
Nhìn chín con hắc long lớn vô cùng, xích sắt lớn vô cùng, quan tài đồng xanh lớn vô cùng ở khoảng cách gần, áp bức đám người Dương Chí cảm nhận được cũng trở nên càng thêm mãnh liệt.
“Vù!”
Đúng lúc này, Dương Chí phát hiện, linh cữu đặt trước linh đường, bỗng động đậy.
Chỉ thấy bốn Tiên Đế mang linh cữu Dương Hiển Văn, lăng không đạp bước, lấy bước chân không nhanh không chậm, đi ra khỏi linh đường, sau đó đi tới vị trí cửu long kéo quan trên không.
Mà năm Nữ Đế tuyệt thế thướt tha, thì đi theo phía sau bốn Tiên Đế khiêng quan tài.
Tiếng khóc càng thêm thê lương.
Mấy ngàn Tiên Vương đại năng, thì vẻ mặt trang nghiêm vây xung quanh linh cữu.
Dương Chí thấy thế, không khỏi rớt cằm, dường như muốn mở miệng nói gì đó.
Cái đó, sao còn chưa nói rằng một câu, mà đã khiêng quan tài cha ta đi thế?
Các ngươi chuẩn bị mang đi đâu vậy?
Nhưng cảm nhận được khí thế đoạt tâm phách người khác của đám người kia, cuối cùng Dương Chí vẫn không mở lời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận