Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 486 - Đát Kỷ quát lớn hai Thánh Nhân!

Lý Nguyên không thừa nhận, cũng không phủ nhận: “Chơi cờ đi, đến lượt ngươi đi rồi.”

Lão Tử dùng Thái Cực đồ cuốn Vân Tiêu lại, Nguyên Thủy Thiên Tôn bỏ Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu vào trong Hư Vô hạp.
Hai người họ muốn thúc giục pháp bảo.
Hóa Tam Tiêu thành máu loãng.
Đúng ngay lúc này.
Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Còn có Tam Tiêu.
Đột nhiên nghe thấy một âm thanh như chuông bạc vang vọng khắp vòm trời.
Ngay sau đó.
Một luồng khí tức xuất hiện ở trong Cửu Khúc Hoàng Hà trận.
“Đát Kỷ.”
Nghe thấy âm thanh này.
Ba người họ không khỏi mừng rỡ quá đỗi.
Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm Thái Cực đồ.
Bàn tay không tự chủ được mà run rẩy.
Trái tim thậm chí còn thình thịch một cái.
Giật mình và sinh ra dự cảm bất tường.
Toang rồi, sao tiểu ma vương này lại đến đây? Có nên nhân cơ hội giết Tam Tiêu rồi nói nàng đến trễ hay không, bọn ta đã ra tay rồi? Trong lòng Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn do dự một chút.
Cuối cùng vẫn không ra tay được.
Lý Nguyên tính toán không chút sơ hở.
Nếu hắn biết bọn ta nói dối muội muội hắn.
Truy cứu ra, chỉ sợ sẽ bị lột một lớp da.
Đát Kỷ thấy Tam Tiêu đã bị bắt, lập tức bất mãn nói với Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Các ngươi tốt xấu gì cũng là Thánh Nhân, sao có thể không để ý thân phận, ra tay với vãn bối của mình, mau thả sư tỷ ta ra.”
“Đát Kỷ!”
Tam Tiêu nhìn thấy Đát Kỷ, vừa mừng vừa sợ, lại có vẻ vô cùng lo lắng.
Mừng là có thể nhìn thấy Đát Kỷ trước khi chết, cũng xem như là không uổng.
Lo lắng là mặc dù ca ca của Đát Kỷ thần bí bất phàm, nhưng trong mắt Tam Tiêu, Lý Nguyên có thần bí bất phàm hơn nữa cũng không phải là đối thủ của Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn.
Mấy Thánh Nhân cũng chỉ là bởi vì Lý Nguyên tính toán vô song mới nể mặt Lý Nguyên mấy phần.
Nếu Đát Kỷ chọc giận Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn, chỉ sợ hai Thánh Nhân này sẽ không nể mặt Lý Nguyên nữa.
Đến lúc đó Đát Kỷ cũng sẽ nguy hiểm! Nghĩ đến đây, Vân Tiêu lập tức thúc giục Đát Kỷ: “Ngươi không cần quản bọn ta, việc này không liên quan đến ngươi, ngươi mau rời đi đi!”
“Đúng, Đát Kỷ, ngươi mau rời đi đi!”
Quỳnh Tiêu và Bích Tiêu cũng lập tức khuyên nhủ Đát Kỷ.
Bọn họ chết chắc rồi, nên không muốn liên lụy đến Đát Kỷ.
Từ lúc đấu pháp vừa rồi, bọn họ đã hiểu được đối nghịch với Thánh Nhân tuyệt vọng cỡ nào.
Đương nhiên Đát Kỷ sẽ không rời đi, nàng an ủi Tam Tiêu: “Ba sư tỷ không cần lo lắng, ta có thể cứu các ngươi thoát khó.”
Nàng bất mãn nhìn Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn: “Lỗ tai các ngươi điếc sao? Sao còn không thả người?”
Tam Tiêu thấy Đát Kỷ dùng giọng điệu này nói chuyện với hai Thánh Nhân, trong lòng không khỏi càng lo lắng.
Bởi vì trước đó bọn họ đã sinh ra ý chết, cho nên mới không hề cố kỵ châm chọc Lão Tử và Nguyên Thủy.
Hây, sao Đát Kỷ lại xúc động như vậy! Da mặt của Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn run rẩy, nhưng lại không tức giận.
Lão Tử lộ ra nụ cười mỉa, giải thích với Đát Kỷ: “Không phải bọn ta không muốn thả Tam Tiêu, mà là Tam Tiêu giúp Trụ nghịch thiên, phạm vào sát kiếp, bọn ta làm như vậy cũng là thuận theo số trời.”
Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng cẩn thận giải thích: “Hơn nữa Tam Tiêu không tôn trọng bề trên, có nhiều châm chọc và mạo phạm bọn ta, lúc này bọn ta mới ra tay trừng phạt bọn họ.”
Tam Tiêu thấy dáng vẻ Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn mềm giọng nói nhỏ với Đát Kỷ, biểu cảm vốn lo lắng lập tức ngưng đọng.
Có vẻ trợn mắt há mồm, ngây ngốc không thôi.
Sao Đát Kỷ lại mắng bọn họ điếc tai? Sao bọn họ lại như không nghe thấy, còn kiên nhẫn giải thích cho Đát Kỷ, cho dù Lý Nguyên tính toán vô song, nhưng cũng không cần nể mặt Lý Nguyên như vậy đúng không, Tam Tiêu không khỏi nhớ tới lúc trước bọn họ kiên nhẫn giải thích cho Lão Tử với Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng Nguyên Thủy và Lão Tử hoàn toàn khinh thường nghe bọn họ giải thích.
Chênh lệch này quả thực rất lớn! Đát Kỷ không kiên nhẫn nói: “Ta mặc kệ số trời gì đó, cũng mặc kệ có phải sư tỷ mạo phạm các ngươi hay không, ta muốn các ngươi hiện tại, lập tức.
Thả sư tỷ ta ra, ta không muốn nói lại lời như vậy lần thứ ba.”
Trong lúc nói chuyện, Đát Kỷ lập tức tế xuất huyền quang phòng ngự của y phục nàng, có dáng vẻ Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn còn không thả người thì nàng sẽ ra tay.
Tam Tiêu thấy thế, khẩn trương đến mức trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Chỉ cảm thấy Đát Kỷ quá lỗ mãng, quá xúc động.
Bởi vì bọn ta đã sinh ra ý chết, cho nên mới biết rõ không địch lại, vẫn muốn ra tay với Lão Tử và Nguyên Thủy, nhưng Đát Kỷ cần gì phải xúc động như vậy! Vân Tiêu vội vàng kêu về phía Đát Kỷ: “Đát Kỷ, ngươi đừng xúc động, đây là số mệnh của bọn ta, ngươi không cần quan tâm đến bọn ta.”
Quỳnh Tiêu cũng khẩn trương khuyên nhủ: “Đát Kỷ ngươi mau rời khỏi nơi này, chỉ là lên bảng Phong Thần mà thôi, cũng không có gì to tát cả.”
“Ngươi đi mau đi!”
Bích Tiêu không khỏi rươm rướm nước mắt, kêu lên với Đát Kỷ.
Ngay lúc Tam Tiêu lo lắng cho Đát Kỷ không thôi, đột nhiên bọn họ cảm thấy cơ thể buông lỏng, lập tức kinh ngạc phát hiện bản thân đã khôi phục được tự do.
Vậy mà Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thả bọn họ…
Tam Tiêu hoàn toàn ngây ngốc.
Rốt cuộc là tình hình gì? Tại sao Lão Tử và Nguyên Thủy Thiên Tôn lại thật sự chịu thua, nghe theo lời của Đát Kỷ, Đát Kỷ khủng bố như vậy sao? Hoặc là nói, ca ca của Đát Kỷ, Lý Nguyên khủng bố như vậy à? Chẳng phải Lý Nguyên chỉ tính toán lợi hại thôi sao? Bình thường Thánh Nhân nể mặt hắn, nhưng cũng không cần nể mặt hắn đến vậy. Phải biết rằng, giọng điệu của Đát Kỷ đối với Lão Tử và Nguyên Thủy rất, cực kỳ, quá vô lý.
Ngay lúc Tam Tiêu đang mơ màng, chỉ thấy Lão Tử cười nói với Đát Kỷ: “Bọn ta đã thả Tam Tiêu rồi, ngươi mau thu huyền quang phòng ngự lại đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận