Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1373 - Lão Tử làm màu cho ma coi!

Nhưng nhịp tim, hô hấp và cả ánh mắt của hắn không thể nào thoát được cảm giác của Lão Tử.
Điều này khiến Lão Tử kinh ngạc không thôi.
Chẳng lẽ nam tử này thật sự không phải là người của thế giới này?
Hẳn là không sai, Lão Tử lại càng thấy hứng thú với lai lịch của Lâm Mặc.
Ánh mắt nhìn Lâm Mặc ý vị thâm trường.
Nó khiến lòng Lâm Mặc thấp thỏm không thôi.
Sao ông lão này cứ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm ta vậy?
Ta không có gay đâu!
“Chút tu vi này của ngươi sao, sao có thể đi vào hồng hoang?”
Lão Tử tò mò hỏi Lâm Mặc.
Lâm Mặc nghe giọng điệu khẳng định của Lão Tử, cũng sắp rồi…
ông lão này, làm sao chắc chắn ta không phải người của thế giới này?
Rốt cuộc hắn nhìn ra sơ hở từ đầu?
Ai có thể nói cho ta biết không?
Lão Tử thấy Lâm Mặc không trả lời, lại nói: “Ngươi thật sự không cần phải sợ, ngươi không phải người đầu tiên đi vào ngoại vực của hồng hoang cũng sẽ không phải là người cuối cùng.”
“Hả, vẫn còn nhiều người xuyên không đến hồng hoang à?”
Lâm Mặc kinh ngạc hỏi.
Lộ ra biểu cảm không thể tin nổi.
Hắn cũng đã gián tiếp thừa nhận suy đoán của Lão Tử.
Dù sao thì nghe giọng điệu khẳng định của Lão Tử hắn biết có giấu cũng vô ích.
Lão Tử gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, nhưng mà “gà” như ngươi thì lại là người đầu tiên.”
Lâm Mặc: “…”
Hắn bị xúc phạm.
Ở trong này ta yếu.
Nhưng ở thế giới Phù Đảo, ta là người mạnh nhất!
“Nè nè những người xuyên việt đó đâu? Hiện tại họ đi đâu hết rồi?”
Lâm Mặc nhịn bị mỉa mai, tò mò hỏi Lão Tử
“Có những người đã chết rồi, có người về lại thế giới cũ, có người mai danh ẩn tích ở hồng hoang. Còn có vài người bị giam cầm rồi.”
Nghe đến hai chữ “giam cầm”, nội tâm Lâm Mặc không khỏi hoảng hốt.
Ta có khả năng bị nhốt lại không?
“Sao ngươi biết rõ những chuyện này vậy?”
Lâm Mặc nghi hoặc hỏi Lão Tử.
Lão Tử: “Ta là Thánh Nhân nên đương nhiên biết rõ rồi.”
“Cái…Cái gì, ngươi, ngươi là…Thánh…Thánh Nhân?”
Lâm Mặc chỉ cảm thấy trong đầu nổ vang một tiếng, chấn động đến nổi khiến hắn chóng mặt hoa mắt, tay chân nhũn ra, nói chuyện cũng lắp bắp.
Trải qua vài ngày ở đây hắn đã nghe ngóng được hắn biết ở thế giới này Thánh Nhân là bậc chí cao vô thượng, không gì không biết, không gì không làm được, bất tử bất diệt, thống trị từ cổ chí kim, hắn làm thế nào cũng không nghĩ tới lãi đầu này vậy mà lại là một Thánh Nhân trong truyền thuyết. Nhớ lại lời nói “Ngươi nghĩ ngươi là Thánh Nhân” vừa rồi.
Đây không phải là tự làm mất mặt mình sao?
Mà Thánh Nhân không phải chỉ có tám người Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ, Tiếp Dẫn đạo nhân, Chuẩn Đề đạo nhân, Nữ Oa, Hậu Thổ, Côn Bằng thôi sao, chưa nghe qua cái gì mà Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn?
Ông lão này không phải đang khoát lát đó chứ?
Thấy dáng vẻ trợn mắt há hốc môn của Lâm Mặc, Lão Tử không khỏi thở phào.
Cũng may, người này còn biết tới Thánh Nhân, không tiếp tục giả ngu nữa!
Hắn bình tĩnh nói: “Thánh Nhân, chưa ai dám giả mạo.”
“Vậy ngươi là vị Thánh Nhân nào?”
Lâm Mặc nghi ngờ hỏi: “Ta chỉ nghe qua Lão Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ… nhưng chưa từng nghe qua cái gì mà Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.”
Lão Tử nghe vậy, trên đầu không khỏi xuất hiện ba vạch xám: “Lão Tử chính là Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn.”
Lời này rất bình thường!
Nhưng nghe như đang chửi người ta vậy.
Lâm Mặc: “…”
Bây giờ hắn mới hiểu mình đúng là đồ quạ đen.
Thì ra Ngọc Thanh Đạo Đức Thiên Tôn chính là Lão Tử.
Nói cách khác, ông lão trước mặt này chính là một trong ba vị thánh đứng đầu của Huyền môn?
Trâu bò!
Bảo sao hắn lại nhìn ra được ta không phải người của thế giới này, còn biết cả chuyện ta có bàn tay vàng, đúng là kinh khủng thực sự!
“Bây giờ ngươi có thể nói cho ta biết đoạn đạo văn trong thức hải của ngươi là cái gì chưa?”
Lão Tử hỏi Lâm Mặc.
“Thật ra cho dù ngươi không nói thì ta cũng biết, không phải là không có cách, chỉ là ta không muốn làm như vậy thôi.”
Vẻ mặt Lâm Mặc âm tình bất định, lộ ra vẻ vô cùng do dự.
Hắn biết Lão Tử nói thật.
Nếu đối phương là Thánh Nhân thì e là sẽ có rất nhiều thủ đoạn để biết được bí mật trong đầu hắn.
Để tránh chọc giận Thánh Nhân, hậu quả khó lường.
“Đoạn đạo văn đó là một loại dị năng bẩm sinh ta đã có, có thể dùng để xem thuộc tính của các loại vật phẩm.”
Lâm Mặc đáp.
Lão Tử lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.
Hắn lập tức móc ra một cái vòng thép màu vàng hỏi Lâm Mạc: “Thế ngươi biết đây là vật gì không?”
Ngay khi Lão Tử vừa mới lấy vòng thép ra, trong đầu Lâm Mặc đã xuất hiện một dòng thông báo.
“Phát hiện cực phẩm Hậu Thiên linh bảo, Kim Cang Trác. Có thể tấn công nguyên thần, bách phát bách trúng.”
Lâm Mặc lập tức trả lời: “Đây là cực phẩm Hậu thiên linh bảo Kim Cang Trác, có thể tấn công nguyên thần, bách phát bách trúng.”
Lão Tử thấy Lâm Mặc đáp đúng, rất là hưng phấn.
Hắn lại lấy ra một cái tẩu, hỏi Lâm Mặc: “Đây là gì, người biết không?”
Trong mắt Lâm Mặc hiện lên vẻ nghi hoặc: “Dị năng của ta nói rằng đây là Tiên thiên chí bảo —— Thái Cực Đồ, có thể bình định địa phong thủy, nghịch chuyển sinh tử âm dương, diễn hóa huyền cơ thời không, nhưng sao nhìn nó chả thấy có chỗ nào giống Thái Cực Đồ thế?”
Lão Tử nghe vậy, vẻ mặt lại càng hưng phấn.
Chỉ thấy cái tẩu trong tay hắn hiện lên một tia Thanh Quanh, lập tức biến thành một bức tranh hào quang vạn đạo, thụy thải thiên điều.
Đại đạo châm ngôn quay quanh bên ngoài bức tranh còn bên trong là phù lục Thiên Đạo ẩn hiện, ánh sáng đen từ đạo văn chiếu rọi non sông đại địa, lộ ra vẻ vô cùng bất phàm.
Đây chính là Tiên thiên chí bảo của Lão Tử —— Thái Cực Đồ.
Vì để thăm dò năng lực của Lâm Mặc nên hắn đã có ý giấu dị tượng của Thái Cực Đồ đi, còn thay đổi ngoại hình của Thái Cực Đồ.
Hắn không ngờ Lâm Mặc vẫn có thể nhận ra được Thái Cực Đồ.
Điều này chứng tỏ ‘Dị năng’ của đối phương thực sự có thể nhìn thấu thuộc tính vật phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận