Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1560 - Giang Lan rất ngẩn ngơ

Thình lình, nàng nghĩ tới, ông chủ đẹp trai có cướp hệ thống của mình không đây?
Giang Lan có phần lo lắng nghĩ.
Đồng thời nàng vẫn một mặt cảnh giác nhìn Lý Nguyện và Tiểu Tê Tử.
Lo lắng hai người sẽ bất chợt triển khai công kích tới nàng.
Song, Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử chỉ bình tĩnh ăn cơm, hoàn toàn không có ý định muốn cướp đoạt hệ thống của nàng.
Điều này làm cho Giang Lan thoáng thở phào nhẹ nhõm.
Đương nhiên, nàng vẫn không thả lỏng cảnh giác, vẫn phòng bị Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử.
Ưm, cá nướng thật thơm quá đi!
Thật muốn ăn một miếng.
Giang Lan vốn âm thầm phòng bị Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử, nhưng lại dần bị hương vị cá nướng hấp dẫn lực chú ý.
“Ừng ực!”
Thậm chí, nàng không nhịn được, còn nuốt nước miếng.
Tiếng vang rõ ràng, khiến cho Giang Lan cũng không nhịn được đỏ mặt một hồi, chính mình thật sự là quá tham ăn rồi!
Nhưng mà, ta nhịn được.
Nói không chừng, bọn họ đã hạ độc trong đồ ăn, cố ý dùng mỹ thực dụ dỗ ta, để mưu đoạt hệ thống của ta.
Cho nên, ta sẽ không ăn đồ ăn của bọn họ.
Hừ, mơ tưởng dùng mỹ thực mê hoặc ta!
“Ngươi muốn ăn không?”
Tiểu Tê Tử hỏi Giang Lan.
Giang Lan không hề nghĩ ngợi, tức khắc như gà con mổ thóc, vội vàng gật đầu không ngừng.
Còn về lời đồ ăn có độc nàng từng nói, đã sớm đừng nàng quên đến ngoài chín tầng mây.
Bỏ đi, vì mỹ thực, không có cốt khí thì không có cốt khí.
Dù sao bây giờ ta là mèo, cũng không sợ mất mặt.
Hơn nữa ta có miễn dịch với độc, cũng không sợ bọn họ hạ độc.
Ồ, nói sai rồi, không phải ta không nhịn được dụ hoặc của mỹ thực, thực ra ta chỉ muốn lấy thân nghiệm chứng, xem thần thông miễn dịch với độc hệ thống khen thưởng, có phải thật không thôi, chính là như vậy đó.
Đây thuần túy là thâm nhập nghiên cứu về học thuật thôi.
Tiểu Tê Tử thấy dáng vẻ liên tục gật đầu của mèo trắng, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Nếu muốn ăn, tự ngươi đi phòng bếp lấy một đôi chén đũa tới ăn đi!”
Giang Lan lập tức chuyển hóa toàn bộ lực phòng ngự thành tốc độ.
Trong nháy mắt, nàng đã lấy một đôi chén đũa, ngồi trên bàn cơm.
Sau đó vẻ mặt mong chò nhìn Tiểu Tê Tử.
Trong mắt tu sĩ bình thường, căn bản không cảm giác được Giang Lan từng rời đi.
Thậm chí, cảm thấy Giang Lan đã sớm ngồi trên bàn cơm.
Tiểu Tê Tử kinh ngạc nói: “Tốc độ của nàng thật nhanh, đều đạt tới cảnh giới nhất niệm vượt qua Hồng Hoang của Thánh Nhân.”
Một ý niệm của Thánh Nhân, là có thể đồng thời đi đến mỗi nơi của Hồng Hoang.
Tốc độ kia, và tốc độ tu sĩ bình thường lý giải, hoàn toàn không cùng một khái niệm.
Con mèo trắng này lại có thể có tốc độ này, Tiểu Tê Tử tự nhiên cực kỳ ngoài ý muốn.
Dẫu sao, con mèo trắng này lại không phải là Thánh Nhân.
Không biết hệ thống của mèo trắng này có năng lực gì?
“Meo meo.”
Giang Lan giơ chén đũa, kêu hai tiếng với Tiểu Tê Tử.
Ra hiệu cho Tiểu Tê Tử gắp đồ ăn cho nàng.
Vẻ mặt Tiểu Tê Tử có phần bất đắc dĩ.
Những năm gần đây, đều là cha chiếu cố nàng, nàng còn chưa từng chiếu cố người khác đâu.
Nhưng mà, thấy dáng vẻ đáng yêu của mèo trắng, Tiểu Tê Tử vẫn gắp một cái đầu cá lớn cho mèo trắng.
Giang Lan thấy đầu cá, ngửi mùi thơm đầu cá toả ra, chỉ cảm thấy mỗi tế bào trên khắp người đều cùng giãn ra, toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị ngây ngất.
Thật sự rất thơm.
Nàng không chờ đợi được nữa bắt đầu ăn.
Đầu tiên là ăn một miếng thịt cá.
Lớp da cháy xém thơm ngon xốp giòn, bên trong lại tươi non mọng nước, mùi vị cay tê vừa phải, trời ạ, quá ngon luôn.
Sao thịt cá có thể ngon như vậy?
Giang Lan lập tức ăn như hổ đói.
Giống như rất sợ có người giành với nàng.
Đến nỗi phòng bị Lý Nguyên, sớm đã bị nàng quên ra ngoài chín tầng mây.
Giang Lan phát hiện, ngay cả xương cá cũng được nướng xốp giòn toả hương, ăn vào giòn rụm, không hề bị mắc vào kẽ răng.
Trong chốc lát, Giang Lan đã ăn sạch một cái đầu cá, sau đó lại tha thiết mong chờ nhìn Tiểu Tê Tử.
Tiểu Tê Tử không thể làm gì khác hơn là lại gắp cho mèo trắng một miếng thịt cá lớn, còn có đồ ăn kèm trong cá nướng như khoai tây lát, diếp cá, miến khoai lang, vân vân.
Nàng cũng không biết mèo có ăn rau dưa không.
Có thịt cá, Giang Lan vốn không muốn ăn đồ ăn khác nữa, song, sau khi nàng trong lúc vô ý ăn một cọng diếp cá.
Nàng giống như phát hiện được đại lục mới, thì ra, rau dưa cũng có thể ngon như vậy.
Mùi vị không hề kém cạnh cá nướng, hơn nữa còn có một mùi thơm dịu đặc biệt.
Yêu quá đi mất!
Ăn như hổ đói, ăn ngấu ăn nghiến một lúc lâu.
Mãi đến sau khi toàn bộ đồ ăn trên bàn đều bị ăn sạch, cái bụng Giang Lan đã biến thành một quả bóng da, lại vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn, còn muốn ăn.
Cuối cùng, Tiểu Tê Tử lại đem một muỗng cơm còn sót lại dưới đáy nồi, múc cho Giang Lan.
Giang Lan vốn không muốn ăn cơm, nhưng nghĩ đây cũng là một mảnh hảo tâm của Tiểu Tê Tử, không ăn thì phí.
Vì vậy, nàng ngạc nhiên phát hiện, thì ra chỉ ăn cơm, không cần đồ ăn kèm, cũng có thể mỹ vị, ngon miệng như vậy, làm cho mèo muốn ngừng mà không được.
Nàng thực sự hoài nghi, đây là cơm hả?
Sao cơm có thể ngon như vậy được?
Vì sao trước đây ăn nhiều cơm như vậy, mà ngay cả mùi vị cũng không bằng một phần vạn cơm hôm nay ăn chứ?
Chẳng lẽ, cơm cũng có kỹ xảo nấu nướng phức tạp gì đó?
Chờ sau khi ăn sạch toàn bộ đồ ăn, Giang Lan mới mặt đầy thỏa mãn, giơ bốn cái chân ngắn nhỏ, nằm liệt trên bàn.
Vẻ mặt dư vị vô cùng.
Mà hình thể của nàng, trở nên lớn hơn vừa rồi ước chừng một vòng.
Giang Lan có một loại cảm giác, sau khi ăn bữa cơm này, cuộc đời này hoàn toàn không gì nuối tiếc.
Nàng cảm thấy, so với ông chủ đẹp trai, trù nghệ của ông chủ đẹp trai càng đẹp trai hơn.
Cực kỳ lợi hại luôn!
Tiểu Tê Tử thấy mèo trắng mập ú nằm trên mặt đất, tức khắc bất đắc dĩ lắc đầu.
Lại là một kẻ tham ăn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận