Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1714 - Ta sợ ngửi thấy mùi shit

Người tới chính là Vu Việt.
Hắn đến đây tìm trọ.
Vu Việt bắt gặp Hoàng Dung cũng tỏ ra rất bất ngờ.
Đương nhiên là hắn nhớ tiểu mỹ nữ tuyệt sắc xuất hiện ở quảng trường vừa rồi. Tuy mỹ nữ này hơi thấp nhưng dung mạo của nàng lại không hề thua kém bất cứ hot girl mạng mở beauty app nào mà kiếp trước Vu Việt từng thấy.
Hơn nữa khí chất trẻ trung linh động của nàng càng là những hot girl mạng đó không thể sánh được, cho nên Vu Việt ấn tượng sâu sắc.
Hắn không ngờ, mình tùy tiện tìm một khách điếm hẻo lánh vốn định tiêu hóa thu hoạch hệ thống, lại gặp được vị mỹ nữ tuyệt thế này.
Xem ra là có duyên với ta rồi.
Song xưng hô của mỹ nữ tuyệt thế dành cho hắn khiến Vu Việt câm nín.
Tên ăn shit là cái gì?
Ta chỉ khoác lác chút thôi mà!
Sao ngươi lại tưởng thật thế?
Trong đầu Vu Việt toát ra vô số ý nghĩ nhưng bên ngoài cũng không chần chừ.
Hắn ngạc nhiên kêu lên với Hoàng Dung: “Hai ta thật có duyên, hơn nữa ngươi có ấn tượng sâu sắc với ta như vậy đủ để thấy chúng ta chắc chắn sẽ phát triển thành một câu chuyện tình yêu xúc động lòng người.”
Hoàng Dung nghe vậy, nhất thời phẫn nộ tóc tai dựng đứng.
Nàng đen mặt, tức giận nói: “Ta đúng là có ấn tượng sâu sắc với tên ăn shit nhà ngươi. Dù sao cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy người dám thừa nhận mình ăn mười cân shit trước mặt mọi người. Còn có duyên á hả, ọe!”
Hoàng Dung tỏ vẻ buồn nôn: “Ngươi cũng đừng làm ta mắc ói nữa. Có duyên với ngươi là bọ hung chứ không phải ta.”
Vu Việt không ngờ Hoàng Dung lại miệng lưỡi sắc bén như vậy.
Khiến hắn không biết phải đối đáp thế nào.
Nhưng có cá tính, ta thích!
Hắn giải thích: “Ta nói ta ăn shit chỉ là khoác lác mà thôi, sao ngươi lại tưởng thật được.”
Hoàng Dung cười lạnh nói: “Coi ăn shit là bản lĩnh, ta cũng nghe nói lần đầu tiên đấy.”
Vu Việt: “Nói khoác đương nhiên là càng phóng đại càng tốt rồi.”
Hoàng Dung nhanh chóng lui về sau vài bước, bịt mũi nói: “Ngươi đừng nói chuyện với ta, ta sợ ngửi thấy mùi shit.”
Vu Việt: “...”
Hắn phát hiện nữ tử này quá giỏi mắng người.
Chỉ cần mở miệng là đả kích người khác, vừa độc ác vừa cay nghiệt.
Nếu là người bình thường chắc đã bị nàng mắng đến không chỗ dung thân.
Song Vu Việt nào phải người bình thường?
Hắn là nam nhân đến xấu hổ cũng phải gọi bằng cụ.
Hắn không hề đỏ mặt đáp: “Ta vẽ shit ra ăn, ngươi vẽ shit ra ngửi, xem ra chúng ta thật sự là trời sinh một cặp, ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
“Ọe!”
Lúc này, Hoàng Dung thật sự muốn ói.
Quả nhiên, người không biết xấu hổ chính là vô địch thế giới.
Mà Vu Việt còn là chúa không biết xấu hổ.
Vu Việt làm như không thấy Hoàng Dung buồn nôn. Chỉ thấy hắn giơ cánh tay, làm tư thế gồng tay.
Sau đó chỉ vào cơ nhị đầu không tồn tại của mình, nói với Hoàng Dung: “Nhìn cơ bắp của ta đi, vóc người của ta nữa, có bị mê hoặc không? Có phải cảm thấy trái tim như nai nhỏ chạy loạn, thầm yêu lại không dám ngỏ lời?”
Ọe!
Lần này Hoàng Dung nôn thật.
Nàng vừa nôn vừa hét lớn: “Hoàng Thế Nhân, Chu Bát Bì, bệnh sạch sẽ, lão bản, mau ra đây đi, ta chịu không nổi nữa rồi. Nếu ngươi không ra thì ta sẽ bị tên này làm buồn nôn chết đấy.”
Vu Việt nhìn Hoàng Dung không ngừng nôn mửa, cảm thán: “Xem ra ngươi đã bị ta mê hoặc đến mức bệnh tình nguy kịch, hết phương cứu chữa. Đúng rồi, tuy ngươi dung mạo xinh đẹp nhưng gia thế ra sao? Có tuân thủ tam tòng ngũ đức không?”
“Có phù hợp tiêu chuẩn kén vợ của ta không?”
Hoàng Dung lập tức chửi má: “Tuân cái cc nhà mi.”
Nàng nhớ đến trước đó mình từng thề, lần sau có gặp lại Vu Việt sẽ đánh hắn ị ra shit, còn bắt hắn ăn sạch, lập tức không do dự nữa.
Hoàng Dung sử dụng công pháp, một cỗ chưởng tâm lôi chợt đánh về phía Vu Việt.
Vu Việt không ngờ Hoàng Dung lại động thủ, nhất thời hắn bị dọa sợ, nhanh chóng lấy ra một món linh bảo phòng ngự mà mình nhận được – Huyền Vũ Thuẫn, chắn trước người.
Chưởng tâm lôi đánh lên Huyền Vũ Thuẫn, bắn ra một luồng huyền quang rực rỡ, không khí bị chấn động gợn sóng.
“Sao ngươi không nói tiếng nào đã động thủ, tính mưu sát chồng à?”
Vu Việt bực bội chất vấn Hoàng Dung.
Dù sao, nếu không phải hắn có linh bảo phòng ngự được khen thưởng từ hệ thống, nói không chừng hắn đã bị thương rồi.
(Vu Việt còn chưa kịp nhận phần thưởng lần này, bởi vậy tu vi vẫn chỉ ở Địa Tiên kỳ)
Hoàng Dung thấy Vu Việt dám “hồ ngôn loạn ngữ”, cười nhạo nàng “Mưu sát chồng”.
Trong lòng không khỏi càng thêm tức giận hơn.
Vì vậy, chẳng những nàng không dừng công kích mà ngược lại còn tấn công mạnh mẽ hơn bằng Chưởng Tâm Lôi, Triều Sinh Quyết, Tật Phong Kình, Đạn Chỉ Thần Công,…Toàn bộ đều công kích tới hướng của Vu Việt.
Thề phải đánh Vu Việt đến ị ra shit!
Chỉ có điều, Vu Việt có bảo bối khiên Huyền Vũ bảo vệ toàn bộ cơ thể của mình, vì vậy không sợ sự công kích của Hoàng Dung.
Hắn chỉ lười biếng đứng tại chỗ, mặc cho các loại pháp thuật đánh vào bức màn sáng của khiên Huyền Vũ, hắn bất động như một ngọn núi.
Vu Việt nhìn Hoàng Dung, dù bận mà vẫn ung dung nói: “Ngươi đừng uổng phí sức lực nữa, ngươi không thể đả thương được ta.”
Bệnh làm màu của hắn không nhịn được lại tái phát.
“Cho dù là Đại La Kim Tiên, Thánh Nhân đến đây cũng đừng hòng phá vỡ phòng ngự của bản tôn. Ca chính là lợi hại như vậy, ngươi có thấy sùng bái không?”
Trong lúc làm màu, trong lòng Vu Việt cũng hơi nghi ngờ.
Lẽ ra những công kích của Hoàng Dung đã sớm làm hỏng con đường này!
Nhưng vì cái gì khách điếm này lại hoàn hảo không chút tổn hại?
Thậm chí không một đồ đạc nào bị phá hủy?
Khả năng khống chế pháp thuật của mỹ nữ trước mặt hình như cũng không đạt đến loại cảnh giới xuất thần nhập hóa mà?
Hoàng Dung tấn công được một lúc, thấy khả năng đỡ đòn của cái mai rùa căn bản không bị pháp thuật của nàng ảnh hưởng, trong lòng thật sự rất kinh ngạc.
Cái mai rùa của tên ăn cứt này rốt cuộc là pháp bảo ở đẳng cấp nào, sao lại lợi hại như vậy?
Tuy rất không cam lòng, nhưng Hoàng Dung thấy đánh lâu không xong, phải đành từ bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận