Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1432 - Chưa trải sự đời!

Cũng không thể vì vậy chứng minh Lý Nguyên chính là người xuyên không.
“Chút tu vi của ngươi, chỉ sợ mới xuyên tới thế giới này chưa được bao lâu.”
Liễu Phàm tò mò hỏi Tống Tân Dương.
Nếu đều là thân phận người xuyên không, Tống Tân Dương cũng không có gì giấu diếm nữa.
Hắn gật đầu nói: “Mới xuyên đến, vẫn chưa tới một tháng.”
Liễu Phàm : “Chẳng trách thực lực của ngươi yếu như vậy.”
Tống Tân Dương nghe vậy, lập tức liếm mặt nói với Liễu Phàm: “Nếu chúng ta đều là người xuyên không, không biết ngươi có thể nể mặt người xuyên không cho ta mấy quyển công pháp tu luyện, vài bình tiên đan linh dược hay không? Yêu cầu của ta cũng không cao, có thể trường sinh bất tử là được rồi.”
Liễu Phàm cười nhạt: “Chuyện này đơn giản, chẳng qua, không có bữa trưa nào miễn phí.”
Liễu Phàm không đồng ý hỗ trợ, Tống Tân Dương có vẻ vô cùng thất vọng.
Hòa thượng này quá keo kiệt?
Không phải nói rất đơn giản sao?
Sao đơn giản lại không tình nguyện hỗ trợ?
Hắn còn muốn nói cái gì nữa, chẳng qua ngay vào lúc này, chỉ thấy Tống Tân Dương nói cáo từ với Lý Nguyên:
“Hôm nay đa tạ Lý tiền bối giải thích nghi ngờ, tại hạ không quấy rầy tiền bối nữa, cáo từ.”
Lý Nguyên gật đầu.
Liễu Phàm hành lễ với Lý Nguyên một cái, rồi xoay người rời khỏi khách điếm.
Không nói thêm một câu với Tống Tân Dương.
Tống Tân Dương thấy Liễu Phàm rời đi, vẻ mặt càng thất vọng.
Hắn vừa nhìn Lý Nguyên, tò mò hỏi: “Khi nào thì Lý công tử biết ta là người xuyên không thế?”
Lý Nguyên: “Từ một khắc linh hồn của ngươi thay thế linh hồn Tống Tân Dương.”
Lại biết ngay từ giây phút đầu tiên.
Đại Đạo chí cao khủng bố như vậy sao?
Trong lòng Tống Tân Dương âm thầm cảm khái không thôi.
Đột nhiên, hắn nhớ tới một việc, vẻ mặt chột dạ hỏi Lý Nguyên: “Lúc trước ta đánh cờ với ngươi...?”
Lý Nguyên cười nói: “Ý ngươi là mắt kính trí năng à? Trò chơi trí não bên trong thật ra thì không tính là rất mạnh. Trên căn bản chỉ cần tu luyện tới cảnh giới Luyện Thần Phản Hư, khi chơi cờ vây, năng lực vận trù của họ có thể chiến thắng trò chơi trí não của ngươi.”
Tống Tân Dương nghe vậy, lập tức đỏ mặt.
Hắn không ngờ Lý Nguyên lại hoàn toàn biết hắn ăn gian.
Thật sự là quá mất mặt!
Ban đầu khi đánh cờ, chỉ sợ Lý Nguyên sắp cười điên rồi.
Hơn nữa, bản thân còn muốn dùng coca, nồi lẩu tự sôi để “dụ dỗ” Lý Nguyên. Hiện tại nghĩ lại, hành vi của mình đúng là quá ấu trĩ ở trước mặt Lý Nguyên!
Ngây thơ đến mức khiến người ta xấu hổ.
Tống Tân Dương ngượng ngùng đến mức sắp dùng ngón chân móc ra bộ “Thanh Minh Thượng Hà đồ” trên mặt đất.
Đúng rồi, không biết Lý Nguyên có biết ta có thể xuyên qua hai thế giới hay không?
Nếu hắn đã biết Liễu Phàm có hệ thống, chỉ sợ cũng biết bí mật này của ta đúng không?
Nghĩ đến đây, hắn trực tiếp thăm dò Lý Nguyên: “Lý công tử biết mấy thứ này của ta có được như thế nào không?”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Bởi vì ngươi có thể tùy ý đi lại tinh cầu Y Vân và thế giới Hồng Hoang.”
U là trời!
Quả nhiên là Lý Nguyên biết.
Tinh cầu Y Vân chính là mẫu tinh của Tống Tân Dương.
Tống Tân Dương thấy mình đã không còn bí mật gì ở trước mặt Lý Nguyên thì dứt khoát buông ra.
Sau khi hắn hỏi Lý Nguyên về việc xuyên không thì vẫn luôn đặt nghi vấn trong lòng: “Lý công tử, ngươi có biết tại sao ta lại xuyên đến Hồng Hoang không? Tại sao ta lại có thể tùy ý trở về tinh cầu Y Vân? Ta nhớ lúc đầu ta lái xe về nhà, một thiên thạch đột nhiên đáp xuống đập trúng ta, sau đó ta đã xuyên không.”
Lý Nguyên: “Một trăm triệu năm trước ta đã nảy ra một ý nghĩ, phàm là người có được hệ thống, sau cùng đều xuyên đến thế giới Hồng Hoang.”
Tống Tân Dương nghi hoặc chớp mắt.
Không hiểu ý những lời này của Lý Nguyên?
Một ý nghĩ của ngươi có thể khiến tất cả những người có hệ thống xuyên đến Hồng Hoang?
Lợi hại như vậy sao?
Còn nữa, điều này có liên quan đến việc ta xuyên không sao?
Ta cũng không có hệ thống mà?
Lý Nguyên: “Ngươi có hệ thống.”
Đù, hắn biết ta nghĩ gì luôn?
Có phải ta xuất hiện ảo giác hay không?
Nhất định là ảo giác.
Sao hắn biết ta nghĩ gì được.
Lý Nguyên: “Ngươi không xuất hiện ảo giác.”
Tống Tân Dương: “...”
“Ngươi có thể biết ta nghĩ gì sao?”
Hắn khiếp sợ hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Điều này vốn không khó. Chỉ cần Liễu Phàm nguyện ý, thật ra hắn cũng có thể làm được.”
Chỉ là, Liễu Phàm thấy Tống Tân Dương ở cùng chỗ với Lý Nguyên, vì tránh Lý Nguyên hiểu lầm, cho nên Liễu Phàm vốn không dò xét suy nghĩ của Tống Tân Dương.
Tống Tân Dương biết được Liễu Phàm cũng có thể dò xét suy nghĩ của hắn, càng không biết nên nói cái gì mới ổn.
Dám chắc, ta đã hoàn toàn không còn bí mật gì ở trước mặt những tu sĩ này!
“Muốn dò xét suy nghĩ của người khác, ít nhất cần tu vi cao bao nhiêu?”
Tống Tân Dương ổn định lại tinh thần, hỏi Lý Nguyên.
Lý Nguyên: “Đối với ngươi, tu sĩ Địa Tiên kỳ trở lên có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng ngươi ngay tức khắc. Tu sĩ dưới Địa Tiên kỳ phải thông qua pháp quyết nhất định mới có thể cảm ứng được suy nghĩ của ngươi.”
Tống Tân Dương cười khổ: “Nói như vậy, thì sau này ta phải tránh xa tu sĩ Địa Tiên kỳ trở lên, nếu không bí mật gì cũng bị bại lộ. Đúng rồi…”
Hắn nghĩ đến gì đó.
“Vừa nãy ngươi nói ta có hệ thống? Tại sao ta lại không biết mình có hệ thống?”
Lý Nguyên giải thích: “Thật ra, sở dĩ ngươi có thể xuyên đến Hồng Hoang và tinh cầu Y Vân chính là vì liên quan đến hệ thống. Chỉ có điều, trước đây hệ thống của ngươi có chút vấn đề, trở nên không hoàn chỉnh, vì vậy chỉ giữ lại một chức năng là xuyên không gian.”
“Thì ra là như vậy.”
Tống Tân Dương tỉnh ngộ ra.
“Sao ta lại xui xẻo như vậy, đạt được một hệ thống, lại còn không hoàn chỉnh.”
Lý Nguyên: “Có rất nhiều người, ngay cả hệ thống không đầy đủ cũng không nhận được.”
Tống Tân Dương nghe vậy, quả nhiên trong lòng dễ chịu hơn đôi chút.
Hiện giờ, cuối cùng hắn cũng hiểu nguyên nhân tại sao bản thân lại xuyên đến Hồng Hoang, thì ra đây chỉ là một ý nghĩ của Lý Nguyên mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận