Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1720 - Sư tuyệt vọng của Vu Việt

Vu Việt mang theo tâm trạng phức tạp, ủ rũ cúi đầu rời khỏi khách điếm.
Nhưng trong lòng hắn, vẫn cháy lên một ngọn lửa!
Hoàng Dung thấy Vu Việt rời đi, bèn nói với Lý Nguyên: “Ta cảm thấy, tốt nhất vẫn nên diệt cỏ tận gốc, chấm dứt hậu hoạn mới tốt. Người này nếu có thể tu luyện tới cảnh giới này, bản lĩnh có thể tưởng tượng được, tuy là ngươi đã phế đi tu vi và kinh mạch của hắn, nhưng khó đảm bảo tương lai hắn sẽ không lần nữa tu luyện trở lại. Nếu thật sự là vậy, chỉ sợ sẽ di hoạ vô cùng.”
Lý Nguyên tự tin nói: “Cho dù hắn thật sự có thể tu luyện trở lại, với ta mà nói, cũng không thành di hoạ được.”
Hắn nhìn Hoàng Dung, cười khẩy.
“Hơn nữa, nếu cứ như vậy giết hắn, hắn còn làm sao chứng thực lời thề chính mình phát hạ?”
Đỉnh đầu sinh loét, lòng bàn chân chảy mủ, sinh con không có lỗ đít, lão bà chuyên mang nón xanh, trời đánh ngũ lôi oanh... Nếu đã nói, đương nhiên phải giữ lời đúng không?
Hoàng Dung nghe hiểu ý của Lý Nguyên, nàng không nhịn được rớt cằm, trong lòng nàng chỉ có một ý tưởng, về sau, ngàn vạn lần đừng tùy tiện thề trước mặt Lý Nguyên.
“Phải rồi!”
Nàng chợt nghĩ tới điều gì đó.
“Pháp bảo của người nọ thoạt nhìn không tầm thường, ít nhất cũng là cấp bậc Tiên thiên linh bảo cực phẩm, chúng ta nên bảo hắn để lại pháp bảo mới đúng.”
Lý Nguyên không để ý nói: “Chúng ta lại không phải cường đạo, cần pháp bảo của hắn làm gì? Lại nói, mấy món pháp bảo này của hắn, ta cũng chướng mắt.”
Hoàng Dung cạn lời nói: “Tiên thiên linh bảo cực phẩm ngươi cũng chướng mắt? Vậy ngươi nhìn trúng cái gì? Tiên thiên chí bảo?”
Lý Nguyên thong thả nói: “Bất kể là Tiên thiên chí bảo hay là Hỗn độn chí bảo, trong mắt ta, có và không có, đều không có gì khác nhau.”
Hoàng Dung nghe vậy, khoé miệng không khỏi điên cuồng co giật.
Khoác lác kiểu này, nàng cũng không biết tiếp nhận thế nào
Vu Việt lặng lẽ đi rất xa, liên tục đến khi ra khỏi thành Trường An, hắn mới dừng bước.
Trong mắt mắt, hiện lên một tia oán độc.
Nhưng rất nhanh lại biến mất.
Lần giáo huấn đau đớn thê thảm này, tuy khiến hắn suốt đời khó quên, nhưng mà, trong lòng hắn, lại cũng loé lên một tia may mắn.
May mắn, hắn chỉ phế đi tu vi và kinh mạch của ta, mà không muốn tính mạng của ta.
Để ta còn có tư bản đông sơn tái khởi!
May mà, phần thưởng hệ thống cho ta, hắn không cướp đoạt.
May mắn nhất là, ta còn có hệ thống.
Chỉ cần hệ thống vẫn còn đây, đợi một thời gian, ta nhất định có thể rửa sạch mối nhục hôm nay!
Xem ra, trước đó ta cho rằng, người này có thể biết được ý nghĩ của ta, suy tính quá khứ của ta tương lai là sai lầm.
Hắn nhất định không biết ta có hệ thống, kỳ vật cấp bậc này.
Nếu không, hắn sẽ không không thờ ơ với hệ thống.
Nghĩ tới đây, trong lòng Vu Việt lập tức khôi phục ba phần tinh khí thần.
“Hệ thống, ngươi có biết tu vi thật sự người vừa rồi không?”
Trong lòng Vu Việt hỏi hệ thống.
Nhưng mà, hệ thống hỏi gì đáp đó trước đây, lần này lại không có phản ứng.
Vu Việt căng thẳng trong lòng, lại vội vàng hỏi: “Hệ thống, mở ra bảng thuộc tính.”
Song, hệ thống vẫn không có phản ứng.
Tựa như, hắn đang đối thoại với không khí.
Mồ hôi lạnh, tức khắc từ trên trán Vu Việt chảy xuống.
Tinh khí thần mới khôi phục ba phần, thoáng chốc tiêu tán không còn.
Trong lòng Vu Việt trở nên hoảng loạn tột cùng.
Giống hệt vừa rồi, khi hắn chờ đợi Lý Nguyên tuyên bố vận mệnh của hắn, tràn đầy thấp thỏm và tuyệt vọng.
Hắn ở trong lòng gắng sức hô hoán hệ thống, hy vọng hệ thống sẽ bất thình lình trả lời hắn.
Nhưng mà, hệ thống từ đầu đến cuối đều không trả lời.
Qua một lúc lâu sau, Vu Việt rốt cuộc từ bỏ.
Chỉ thấy hắn thất hồn lạc phách ngồi trên tảng đá bên cạnh đường chuyển thư tín, nhìn như quả cà héo, vẻ mặt chán nản lẽ, ủ rũ.
Hắn làm sao cũng không thể tiếp nhận được, hệ thống của mình thế mà biến mất.
Đột ngột như khi hắn nhận được hệ thống lúc trước, không hề chuẩn bị.
Đây không phải là chơi ta sao?!
Vu Việt dùng hai tay ôm đầu, suy nghĩ nguyên nhân hệ thống biến mất.
Nhưng cho dù hắn nắm trọc đầu, cũng không suy nghĩ rõ vì sao hệ thống lại biến mất mà không hề có điềm báo?
Hoàn toàn không hề có dấu hiệu gì hết!
Ngươi mẹ nó muốn biến mất, ngươi cũng phải nói trước cho ta biết một tiếng cũng được mà!
Ta còn muốn dựa vào ngươi khôi phục kinh mạch, nâng cao tu vi, để báo thù rửa hận đó.
Bây giờ không có hệ thống, làm sao còn khôi phục kinh mạch, làm sao nâng cao tu vi?
Còn báo thù cái rắm ấy!
Vu Việt rơi vào trong tuyệt vọng sâu sắc.
Nếu như, hắn chưa từng có hệ thống, chưa từng thể nghiệm năng lực của hệ thống, như vậy lúc này hắn cũng sẽ không tuyệt vọng đến vậy.
Nhưng hắn từng có hệ thống, cũng từng tự mình lĩnh hội sự cường đại của hệ thống, rồi lại mất đi hệ thống, loại tuyệt vọng này, quả thực muốn cắn nuốt nội tâm của hắn.
“Vì sao sự tình lại trở nên thế này?”
Vu Việt phát ra một tiếng rống giận đau khổ!
Người đi đường trên đường chuyển thư tín, liếc mắt nhìn Vu Việt, lập tức lại tự mình đi đường.
Không có ai có hứng thú, hỏi thăm nội tâm của một người đi đường xa lạ.

Hoàng Dung bây giờ thực sự vô cùng tò mò.
Lý Nguyên rốt cuộc có tu vi gì?
Vừa rồi biểu hiện lúc Vu Việt thi triển công kích, ít nhất cũng là cấp bậc Đại La Kim Tiên, Chuẩn Thánh, đặt ở Hồng Hoang, đây chính là tồn tại vang dội cổ kim đó.
Nhưng vì sao nhân vật lợi hại như thế, ở Lý Nguyên trước mặt lại vô lực giống như một hài nhi?
Rốt cuộc là Lý Nguyên quá mạnh, hay là ta nhìn lầm, thực lực chân thật của Vu Việt, thực ra hoàn toàn không cao như trong tưởng tượng?
Hoàng Dung nhìn bóng dáng tuấn lãng ngồi sau quầy rượu, an tĩnh đọc tiểu thuyết, trong đầu suy nghĩ xuất thần không thôi.
“Ting ling ling...”
Vào lúc này, một hồi tiếng chuông gió trong trẻo dễ nghe, đột nhiên làm bừng tỉnh Hoàng Dung đang nghĩ lung tung.
Nàng ngẩng đầu nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam nhân trung niên vóc người khôi ngô, mặt chữ quốc, đi vào khách điếm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận