Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 613 - Có thể đánh gãy chân chó của ngươi rồi!

Lý Kiến Thành nói: “Bình thường Bình Dương sẽ không nói lung tung.”
Lý Nguyên Cát nói: “Nếu chúng ta có được Lưu Ly kính, lấy nó tặng cho phụ vương, chắc chắn mặt rồng của phụ vương sẽ vô cùng vui mừng. Đến lúc đó, không chừng sẽ trực tiếp đồng ý để cho người của chúng ta thay thế Công Tôn Vũ Đạt, thống lĩnh phòng thủ cả thành.”
Lý Kiến Thành lo lắng nói: “Chỉ sợ chúng ta bức ép quá đáng, Lý Thế Dân chẳng những sẽ không biết điều đi vào khuôn khổ mà có thể chó cùng rứt giậu cũng nên.”
Lý Nguyên Cát xem thường, nói: “Chó cùng rứt giậu cũng được. Nếu như hắn gây ra chuyện gì khác người, chúng ta có thể lấy cớ đó để phụ vương phế đi chức Tần vương của hắn, một lần vất vả suốt đời nhàn nhã.”
Lý Kiến Thành dày dạn kinh nghiệm nói: “Thế lực Thiên Sách phủ đã thâm căn cố đế, muốn Thiên Sách phủ tan rã phải dùng mưu kế từ từ mới được, không thể nóng vội.”
Lý Nguyên Cát cười lạnh lùng: “Nếu như dùng mưu kế từ từ, chỉ sợ sẽ để cho thế lực Thiên Sách phủ càng lúc càng lớn, vị trí Thái tử của đại ca sẽ càng ngày càng bất ổn. Đại ca không nên quá do dự thiếu quyết đoán.” Hắn đứng bật dậy.
“Ta tự mình chuẩn bị đi xem Lưu Ly kính ở khách điếm kia một chút, đại ca có muốn đi cùng không?”
Lý Kiến Thành lắc đầu, nói: “Ta không đi.”
Lý Nguyên Cát không thèm để ý nữa, hắn lập tức cho thủ hạ triệu tập hai tên hộ vệ, sau đó thúc ngựa đi tới Thành Đông.
...
“Vậy mà không bán?”
Lý Uyên kinh ngạc nhìn Lý Tú Ninh: “Không phải ngươi nói người này vô cùng tham tiền sao? Nếu tham tiền, sao tiền đưa tới cửa mà hắn lại không muốn kiếm.”
Lý Tú Ninh bất đắc dĩ nói: “Ai mà biết hắn nghĩ gì? Ngay cả ta nói mình là công chúa hắn cũng không thèm để ý nữa...”
Vừa nói, nàng liền nói hết nỗi khổ tâm ở chỗ Lý Nguyên cho Lý Uyên nghe.
Nghe nữ nhi kể rõ, vẻ mặt Lý Uyên càng thêm kinh ngạc.
“Đây đúng là một người kỳ lạ.”
Lòng hắn cũng dấy lên sự hiếu kỳ, nói: “Như vậy đi, dù sao hôm nay trẫm cũng không có chuyện gì, trẫm đi cùng với ngươi tới khách điếm kia xem trộm một chút, xem con người lạ lùng kia rốt cuộc là kỳ quái thế nào.”
Lý Tú Ninh hơi do dự nói: “Người này không hề kính sợ trước hoàng quyền, phụ vương đi đến đó, chỉ sợ sẽ bị hắn làm cho tức chết.”
Lý Uyên rộng lượng nói: “Không sao, trẫm cũng không phải loại hôn quân chỉ nghe lời nịnh nọt.”
Lý Uyên thay thường phục rồi dẫn Lý Tú Ninh tới Thành Đông.
Hộ vệ thì núp khắp nơi, để ý tất cả động tĩnh xung quanh.
“Có gian khách điếm, là nơi này?”
Lý Nguyên Cát hỏi gã sai vặt bên cạnh.
Gã sai vặt vội vàng cúi đầu khom lưng, cười nói: “Bẩm Tề Vương, chính là trong này.”
Lý Nguyên Cát dẫn đầu đi vào trong, bên cạnh là gã sai vặt và hộ vệ, cũng nối đuôi nhau đi vào.
Âm thanh chuông gió lộn xộn nhất thời phá vỡ sự yên tĩnh của khách điếm.
Lý Nguyên Cát nhìn thấy điều kiện bên trong khách điếm, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc.
Khách điếm sạch sẽ đặc biệt như vậy, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.
Sau đó, hắn nhìn thấy Lý Nguyên sau quầy rượu.
Vẻ ngoài của Lý Nguyên nhất thời làm cho Lý Nguyên Cát cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Đối điện với người đẹp trai hơn hắn, hắn cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.
Đặc biệt là với người đẹp trai như Lý Nguyên, hắn cảm thấy khó chịu toàn thân.
Hắn thấy Lý Nguyên đang say sưa với cuốn sách trên tay, cũng không chào hỏi bọn họ thì thấy khó chịu, dùng quạt giấy gõ lên quẩy rượu: “A, nhìn thấy khách tới sao lại không chào hỏi?”
Đầu tiên, Lý Nguyên không chút hoang mang lật một trang tiểu thuyết, sau đó mới chỉ chỉ lên bảng giá bên ngoài quầy rượu.
Tuy nhiên hắn vẫn không thèm liếc mắt nhìn Lý Nguyên Cát lấy một cái, cũng không có ý lên tiếng.
Bị người ta thờ ơ như thế, sắc mặt Lý Nguyên Cát đen như đít nồi.
Gã sai vặt bên cạnh hắn là người biết nhìn mặt mà nói chuyện, hắn thấy sắc mặt Tề Vương không tốt nên lớn tiếng quát lên với Lý Nguyên: “Thái độ ngươi thế này là thế nào? Ngươi có biết vị trước mặt ngươi chính là Tề Vương điện hạ đương triều không? Ngươi còn không mau tới bái kiến? Nếu như chậm trễ, cẩn thận đánh gãy chân chó của ngươi.”
Lý Nguyên Cát dửng dưng sửa sang lại vạt áo, cao ngạo chắp hai tay ra phía sau, đợi người chưởng quỹ này quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.
“Bụp!”
Có người quỳ ở trên mặt đất.
Nhưng đó không phải là Lý Nguyên, mà chính là gã sai vặt bên cạnh Lý Nguyên Cát.
Lý Nguyên Cát ngơ ngác nhìn gã sai vặt, không hiểu sao hắn lại quỳ ở trên mặt đất? Hơn nữa còn quỳ xuống đối với Lý Nguyên?
“Miệng hơi thối.”
Cuối cùng Lý Nguyên Cát cũng nghe thấy chưởng quỹ nói chuyện, giọng nói bình thản, dễ nghe giống như đàn cầm và đàn sắt vậy.
Tuy nhiên sao hắn lại phải nói “Miệng hơi thối?”
“Ba ba ba...”
Không chờ Lý Nguyên suy nghĩ cẩn thận, đột nhiên hắn nhìn thấy gã sai vặt đang làm động tác tát vào mặt chính mình.
Đánh tới mức vang dội lanh lảnh, vừa nghe là biết dùng không ít khí lực.
Lý Nguyên Cát hoàn toàn không hiểu chuyện gì?
Ta là ai, ta đang ở đâu, đã xảy ra chuyện gì?
Mấy hộ vệ phía sau Lý Nguyên Cát thấy vậy cũng nhìn nhau không hiểu.
Bọn họ chưa từng trải qua chuyện quỷ dị như vậy!
Một lát sau, rốt cuộc Lý Nguyên Cát cũng phản ứng lại, hắn hổn hển hỏi Lý Quý: “Lý Quý, ngươi điên rồi sao?”
Tuy nhiên, cảnh tượng xảy ra tiếp sau đó càng khiến Lý Nguyên Cát trố mắt mắt đứng nhìn.
“Có thể đánh gãy chân chó của ngươi rồi.”
Chỉ nghe thấy Lý Nguyên không nhanh không chậm nói một câu.
Sau đó, Lý Quý ngưng tát mình, thấy hắn đứng lên từ trên mặt đất, dứt khoát mạnh mẽ đánh hai quyền vào đầu gối bên phải của mình.
Thấy vậy, Lý Nguyên Cát sợ hết hồn hết vía.
Chẳng qua chỉ là nhìn thôi mà hắn đã cảm thấy đau thấu tận xương cốt rồi.
“Tạch...!”
Chỉ nghe thấy âm thanh xương gãy lìa vang lên, Lý Quý đã đánh gãy đầu gối của mình.
Cũng theo cách đó, hắn đập gãy đầu gối bên trái.
Sau đó, bởi vì đứng không vững, hắn ngã nhào trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận