Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1961 - Tôn Ngộ Không từng làm chạy vặt cho Lý Nguyên?

Ngay lúc Tôn Ngộ Không đang cảm thán, đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thấy một bóng dáng hơi quen thuộc.
Tôn Ngộ Không không thể tin được, dụi dụi mắt, đù, hắn kích động đến mức trực tiếp nhảy dựng lên.
“Chưởng quầy, sao ngươi ở đây vậy?”
Vẻ mặt Tôn Ngộ Không kinh ngạc vui mừng đi tới trước mặt Lý Nguyên, vui mừng đến mức gãi tai gãi má.
Hắn không ngờ, phụng mệnh lệnh của Nữ hoàng ra ngoài một chuyến, lại gặp được chưởng quầy, quá vui rồi.
Lý Nguyên nhìn Tôn Ngộ Không, mỉm cười gật đầu: “Ta ra ngoài du ngoạn, tạm thời ở lại nơi này.”
“Vậy mà các ngươi lại quen biết nhau?”
Đám người Tiểu Quách, lão Bạch, Đồng Tương Ngọc thấy Tôn Ngộ Không và Lý Nguyên chào hỏi thân thiết, không khỏi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Nếu Lý đại ca đã quen Tôn Ngộ Không, sao chưa từng nhắc đến với bọn ta?”
Tiểu Bối phát hiện bằng hữu của mình lại quen biết đại minh tinh siêu cấp. Lý Nguyên nhún vai, nói: “Người ta quen biết rất nhiều, sao có thể nói hết với ngươi được?”
“Nhưng đây là Tề Thiên Đại Thánh, có thể giống người bình thường sao?”
Vẻ mặt Tiểu Bối phấn khởi.
Tôn Ngộ Không giải thích giúp Lý Nguyên: “Trong số những người chưởng quầy quen biết, thật ra ta chỉ có thể tính là người bình thường.”
“Đại Thánh quá khiêm tốn rồi.”
Lão Bạch nói.
“Nếu Đại Thánh bình thường, vậy nhân tài gì mới xứng là không bình thường? Thánh Nhân sao? Ha ha ha!”
Đồng Tương Ngọc nói xong, không khỏi nở nụ cười.
Tôn Ngộ Không chậm rãi nói: “Chưởng quầy bọn ta quả thật quen biết Thánh Nhân…”
Chậc...
Nghe Tôn Ngộ Không nói, nụ cười trên mặt Đồng Tương Ngọc không khỏi ngưng lại.
“Lý Nguyên lại quen biết Thánh Nhân?”
Nàng hơi khó tin nhìn Lý Nguyên.
“Thật hay giả vậy? Lợi hại như vậy sao?”
Tiểu Quách cũng có chút khó tin.
Tuy nàng biết Lý Nguyên lợi hại, ngay cả Lý Tú Ninh cũng quen, nhưng dù sao Lý Tú Ninh cũng không thể sánh với Thánh Nhân.
Hơn nữa, bọn họ đều cho rằng, sở dĩ Lý Nguyên quen biết Lý Tú Ninh là bởi vì Lý Tú Ninh thèm thuồng cơ thể của Lý Nguyên, nhưng Lý Nguyên quen biết Thánh Nhân là có chuyện gì?
Thánh Nhân cũng không thể thèm thuồng thân thể của Lý Nguyên được đúng không?
Con đường của Lý Nguyên dã man như vậy sao?
Chẳng những đám người quán trọ kinh ngạc, mà ngay cả Kim Ngọc Lương ở bên cạnh cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Hắn không ngờ người Lý Nguyên quen biết lại cao cấp như vậy.
Chẳng lẽ Lý Nguyên này còn là một đại năng?
Tôn Ngộ Không lại nói tiếp: “Thật ra ta dùng từ có chút không đúng, không phải chưởng quầy quen biết Thánh Nhân, mà là mấy Thánh Nhân thường đến thăm chưởng quầy.”
Đến thăm?
Tiểu Quách chớp mắt có chút cám dỗ.
Là cấp dưới hoặc vãn bối đi gặp cấp trên và trưởng bối mới có thể dùng từ này đúng không?
Thánh Nhân đến thăm Lý Nguyên?
Đây mới gọi là dùng từ không đúng đúng không?
Dù sao thì, sao thân phận của Lý Nguyên có thể sánh với Thánh Nhân chứ?
Điều này chắc chắn là không thể!
Trên mặt những người khác cũng lộ ra cảm giác nghi ngờ giống Tiểu Quách.
Chỉ có Tiểu Bối còn nhỏ tuổi, bởi vậy không nghĩ ngợi nhiều.
Nàng tò mò hỏi Lý Nguyên: “Lý đại ca, sao ngươi quen biết Tề Thiên Đại Thánh vậy?”
Lý Nguyên trả lời: “Ta có mở một quán trọ ở kinh thành, trước kia hắn chạy vặt cho ta một thời gian.”
Bùm!
Tiểu Quách, lão Bạch không khỏi mềm nhũn cả người, suýt chút nữa thì ngã trên mặt đất.
Ngay cả Kim Ngọc Lương cũng không khỏi giật khóe miệng.
Thật sự là, những lời này của Lý Nguyên quá thái quá rồi.
Tôn Ngộ Không chạy vặt cho Lý Nguyên?
Thật hay giả vậy?
Đường đường là Tề Thiên Đại Thánh, ngay cả đảm nhiệm Bật Mã Ôn Thiên cung cũng cảm thấy là sỉ nhục, từ đó đại náo Thiên cung, hắn còn nguyện ý làm chạy vặt sao?
Đây chẳng phải là càng sỉ nhục sao?
Đúng là quá khó tin!
Mọi người vội vàng nhìn về phía Tôn Ngộ Không, muốn xem Tôn Ngộ Không phản ứng như thế nào.
Có đè Lý Nguyên khoác lác trên mặt đất đánh một trận hay không?
Kết quả, chỉ thấy Tôn Ngộ Không có chút tự đắc, dường như đang nhớ lại trải nghiệm khi chạy vặt trước đó.
Điều này?
Lẽ nào là thật sao?
Đù!
Mọi người lập tức bị chấn động đến mức nói không nên lời.
Tôn Ngộ Không cảm thán nói: “Bây giờ nhớ lại những ngày tháng chạy vặt cho chưởng quầy, cảm giác cứ như ngày hôm qua, không ngờ đã trôi qua một trăm tám mươi vạn lẻ chín lượng kiếp rồi.”
Ừng ực!
Nghe thấy một trăm tám mươi vạn lẻ chín lượng kiếp, mọi người không khỏi nuốt nước bọt tập thể.
Một trăm tám mươi vạn lượng kiếp?
Vậy phải mất bao nhiêu thời gian chứ?
Lý Nguyên sống lâu như vậy sao?
Một Địa Tiên kỳ có thể sống lâu như vậy sao?
Nếu như lời này không phải nói ra từ miệng Tôn Ngộ Không, thì mọi người hoàn toàn sẽ không tin Lý Nguyên lại sống lâu như vậy.
Kim Ngọc Lương không khỏi nhìn lại Lý Nguyên.
Lẽ nào đối phương thật ra đang che giấu thực lực?
Nhưng trông không giống mà?
Kim Ngọc Lương sớm đã dùng thần thức dò xét quá khứ tương lai, kinh mạch thức hải của Lý Nguyên, Lý Nguyên chỉ là Địa Tiên kỳ, hoàn toàn không che giấu thực lực.
Nhưng có lẽ Tôn Ngộ Không sẽ không khoác lác giúp Lý Nguyên đâu?
Trong lòng Kim Ngọc Lương nghĩ mãi không ra.
Nhưng mặc kệ Lý Nguyên có che giấu thực lực hay không, mặc kệ có phải Tôn Ngộ Không đang giúp Lý Nguyên khoác lác hay không, có một điểm Kim Ngọc Lương có thể chắc chắn, Lý Nguyên không phải là Thánh Nhân.
Dù sao thì Thánh Nhân hồng hoang chỉ có mấy người, có thể đếm trên hai bàn tay.
Và hoàn toàn không có Lý Nguyên.
Mà chỉ cần Lý Nguyên không phải Thánh Nhân, Kim Ngọc Lương cũng không có gì phải lo lắng.
Không chút khách sáo mà nói, chỉ cần là Thánh Nhân trở xuống, Kim Ngọc Lương đều có thể đánh!
“Lý Nguyên, ngươi thật sự sống nhiều lượng kiếp như vậy sao?”
Đồng Tương Ngọc có chút không tin hỏi Lý Nguyên.
Trước đây, nàng luôn cho rằng mình lớn tuổi hơn Lý Nguyên, bởi vậy luôn gọi thẳng tên Lý Nguyên.
Không ngờ tuổi thật của Lý Nguyên lại là tổ tông của tổ tông nàng!
Lý Nguyên lắc đầu: “Không phải sống nhiều lượng kiếp như vậy, là quen biết Ngộ Không lâu như vậy rồi.”
Thời gian hắn sống còn lâu hơn vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận