Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1792 - Chỉ tiếc là kẻ địch đưa quá nhiều!

Tiết Bảo Thoa thấy Hoàng Dung đã bị nàng đánh hạ thì không khỏi nhìn sang Lý Nguyên với vẻ đắc ý.
Trong đầu nàng nghĩ, nếu ngươi không nói cho ta biết, ta cũng đâu phải là sẽ không nhận thông tin mà ta muốn.
Nàng vốn tưởng rằng sẽ thấy vẻ mặt tức giận thở hồng hộc ở trên mặt Lý Nguyên.
Đáng tiếc, điều khiến Tiết Bảo Thoa thất vọng chính là Lý Nguyên vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.
Cứ như hắn hoàn toàn cũng không để ý đến sự phản bội của Hoàng Dung vậy.
Cái này làm Tiết Bảo Thoa cảm thấy khá khó chịu trong lòng.
Lý Nguyên phớt lờ nàng, trong lòng Tiết Bảo Thoa vẫn hy vọng nhìn thấy được dáng vẻ lúc Lý Nguyên khó chịu.
“Cái đó, Tiết tiểu thư.”
Hoàng Dung chà ngón tay, rồi nhắc Tiết Bảo Thoa: “Ngươi định đưa hiện ngân hay là đưa ngân phiếu?”
Tiết Bảo Thoa cũng không nuốt lời, nàng trực tiếp lấy ra một chục ngân phiếu từ từ trong ngực rồi đếm đủ hai mươi nghìn lượng bạc, đưa cho Hoàng Dung.
“Nói cho ta biết thông tin về loại chăn nệm trong phòng khách các ngươi đi.”
Hoàng Dung vừa đứng đếm ngân phiếu một cách phấn khích, vừa thẳng thắn trả lời: “Chăn nệm trên giường đều là do ông chủ ta tự mình làm ra.”
“Hắn á?”
Tiết Bảo Thoa có vẻ rất bất ngờ.
Nàng cảm thấy rất khó để liên kết Lý Nguyên với chuyện làm ra chăn nệm này.
Một nam nhân như hắn mà lại làm chăn nệm.
“Ngươi không gạt ta chứ?”
Tiết Bảo Thoa chất vấn Hoàng Dung.
Hoàng Dung đã đếm xong ngân phiếu.
Không hơn không ít, vừa đủ hai mươi nghìn lượng bạc.
Nàng tỏ ra mà hài lòng cất ngân phiếu vào túi đựng đồ, sau đó trả lời Tiết Bảo Thoa: “Ngươi yên tâm, ta đã lấy tiền làm việc thì chắc chắn sẽ không gạt ngươi. Chẳng những chăn nệm trên giường, mà từng miếng gạch ngói bên trong khách điếm này, cộng với bàn ghế đều là do tự tay ông chủ làm. Ặc, thông tin này xem như là tặng cho ngươi.”
Tiết Bảo Thoa thấy Hoàng Dung khẳng định như vậy thì vẻ mặt nàng nhất thời trở nên âm tình bất định.
Nàng không ngờ tấm chăn nệm trên giường lại là do Lý Nguyên làm ra.
Cái này cũng có hơi phiền phức rồi đây.
Nàng vốn muốn lấy được công nghệ làm ra chăn nệm, từ đó tạo ra một bộ chăn ga gồm bốn bộ, mở ra tài nguyên cho Tiết gia.
Nhưng vì lỗi lầm vô tình trước đó mà nàng đã vô tình làm mất lòng Lý Nguyên.
Khiến cho Lý Nguyên chẳng không muốn nói lời nào với nàng.
Việc nàng muốn có được công nghệ làm ra chăn nệm từ tay Lý Nguyên, có thể tưởng tượng được độ khó của nó ở mức nào.
Haiz, tại sao khi nãy ta lại nói hắn là gà rừng chứ.
Ta chỉ là không thích Hương Lăng đem người khác ra so sánh với Bảo Ngọc, nên lúc đó nàng mới thuận miệng nói một câu, nhưng tại sao lại bị hắn nghe được chứ?
Khuôn mặt của Tiết Bảo Thoa nhanh chóng thay đổi, nàng thử hỏi dò Lý Nguyên: “Ngươi muốn ra điều kiện gì thì mới có thể nói cho ta biết cách thức làm chăn bông trong phòng khách.”
Lý Nguyên đan chim sơn ca trên tay, hờ hững đáp: “Điều kiện của ta, ngươi không đáp ứng nổi.”
Tiết Bảo Thoa thấy Lý Nguyên chịu mở miệng, thì không khỏi âm thầm mừng rỡ.
Bằng lòng nói chuyện với ta là được rồi.
Nàng vội vàng nói với Lý Nguyên: “Có điều kiện gì, ngươi cứ việc nói, nếu có thể đáp ứng thì ta nhất định sẽ đáp ứng ngươi.”
Nàng rất tin tưởng về thực lực của Tiết gia.
Tuy cha nàng đi sớm, phải dựa vào việc buôn bán thương mại với Tô gia - nhà giàu nhất Đại Đường, hơn nữa còn có quan hệ thông gia với ba đại gia tộc ở Kim Lăng, nhà họ Tiết gia muốn có thực lực thì có thực lực, muốn có tài lực thì có tài lực.
Vì vậy, chỉ cần Lý Nguyên đưa ra điều kiện không quá đáng, Tiết Bảo Thoa vẫn có lòng tin rằng nàng thực hiện được.
Tiết Bảo Thoa nhất định phải có được công nghệ làm ra chăn bông của Lý Nguyên.
Bởi vì, từ góc độ kinh doanh của nàng, chỉ cần nàng nắm vững được công nghệ chế tạo chăn bông, cộng với năng lực vận hành buôn bán của Tiết gia.
Chỉ một việc làm ăn này thôi cũng đủ để bảo đảm cho Tiết gia một ngàn năm hưng vượng.
Tiết gia cũng không cần phải quá lệ thuộc vào việc hợp tác với Tô gia.
Trong lòng Tiết Bảo Thoa đã hạ quyết tâm, chỉ cần Lý Nguyên ra giá quá một trăm vạn lượng bạc, thì nàng có thể trực tiếp đáp ứng điều kiện của Lý Nguyên.
Lý Nguyên nhìn Tiết Bảo Thoa một lúc rồi nói: “Như vậy đi, nếu ngươi bằng lòng ở lại khách điếm và làm người hầu cho nàng ta.”
Lý Nguyên chỉ về phía Hoàng Dung: “Ta sẽ lập tức cho ngươi biết cách thức làm ra chăn nệm.”
Hoàng Dung ngơ ngác tự chỉ vào mình, nàng không dám tin mà hỏi: “Ta sao? Hu hu hu.”
Nàng bỗng dưng bật khóc:
“Ông chủ, ngươi đối xử với ta thật sự quá tốt. Biết ta làm tạp dịch cực khổ, trong lòng còn nghĩ đến việc tìm cho ta một nha hoàn, ta, ta, ta thật sự xấu hổ!”
Nhớ tới hành động bán đứng Lý Nguyên vừa rồi, nàng cảm thấy áy náy không thôi.
Ông chủ đối xử với ta tốt như vậy, ta lại chỉ vì ách, mười nghìn, mười nghìn lượng bạc mà bán đứng ông chủ, ta, ta thật sự không phải là con người nữa!
Chỉ bằng phần tâm ý này của ông chủ, vừa rồi ta phải đòi hai mươi lăm nghìn lượng bạc mới đáng giá!
Lỗ rồi!
Hoàng Dung thì cảm động đến khóc, còn Tiết Bảo Thoa thì tức giận đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, thân thể nàng khẽ run.
Thật sự là rất quá đáng.
Hắn vậy mà lại bảo nàng - đường đường là Đại tiểu thư Tiết gia làm nô tỳ cho người khác.
Ngươi cũng dám mở miệng.
Quan trọng là hắn lại bảo ta làm người hầu cho một tạp dịch chứ.
Cái, cái này rõ ràng là đang làm nhục ta mà!
Tiết Bảo Thoa tức giận đến mức hô hấp trở nên dồn dập, nhất thời nàng cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Oanh Nhi là nha hoàn bên cạnh Tiết Bảo Thoa, nàng có mối quan hệ rất tốt với Tiết Bảo Thoa.
Thấy tiểu thư chịu nhục, thì dĩ nhiên nàng không thể ngồi yên rồi.
Nàng tỏ ra bất mãn với Lý Nguyên: “Ngươi cũng dám mở miệng bảo tiểu thư bọn ta làm người hầu, tiểu thư bọn ta có thân phận là gì chứ, là long phượng, sao có thể làm người hầu cho người khác chứ?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận