Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 545 - Một người chống mười vạn

Trông giống như ống kính tua chậm vậy.
Trong lúc mọi người đang thắc mắc, Hỏa Tiêm của Na Tra sắp đâm trúng ngực của Phương Hận Thiên thì nắm đấm của Phương Hận Thiên giành trước một bước đấm lên ngực của Na Tra.
“Bịch!”
Nắm đấm như nện lên thuộc da, vang lên âm thanh trầm đục không quá lớn.
Cơ thể của Na Tra thậm chí còn chẳng dịch chuyển lấy nửa bước.
Nhưng cả người hắn lại giống như bị sét đánh bất động giữa không trung, ánh mắt vốn sáng rực có hồn cũng trở nên ảm đạm không có ánh sáng trong nháy mắt.
Bịch!
Đọng lại trên không trung mấy giây rồi khôi phục lại bình thường, chẳng có một động tác chậm cơ thể Na Tra lập tức rơi tự do nện xuống đất mềm oặt không xương giống như một vũng bùn.
Phương Hận Thiên thu nắm đấm lại, nét mặt hơi tiếc nuối.
Cho đến hiện tại, hắn vẫn chưa gặp được người nào có thể khiến hắn sảng khoái đánh một trận, đều quá yếu!
Đám người Khương Tử Nha, Lôi Chấn Tử thấy một màn này đều kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.
Na Tra lại bị đánh bại bởi một quyền?
Người này rốt cuộc là ai? Tại sao lại không có pháp lực, chỉ dựa vào sức mạnh nhục thân lại lợi hại như thế?
Khi nãy sở dĩ nhìn thấy động tác trở nên chậm lại bởi vì đối phương đã đánh xuyên qua dòng sông thời gian tạo thành cảm giác ảo.
Một quyền đánh xuyên qua thời gian, năng lực thế này ít nhất cũng phải là Đại La Kim Tiên hậu kỳ mới có thể thi triển được chứ?
“Na Tra!”
Lý Tịnh thấy nhi tử sống chết không rõ, sốt ruột đến đỏ cả khóe mắt gọi tên Na Tra đến khàn cả giọng.
Đáng tiếc Na Tra căn bản không có sức đáp lại tiếng gọi của Lý Tịnh.
Phương Hận Thiên thản nhiên nói: “Các ngươi cùng lên đi, nếu không thực lực quá yếu đánh không đã.”
“Không đã đúng không, lão tử sẽ cho ngươi sảng khoái!”
Lý Tịnh giận dữ gầm lên, căm giận ném Thất Bảo Linh Lung Tháp trong tay ra.
Thất Bảo Linh Lung Tháp liền biến thành một bảo tháp khổng lồ bao trùm Phương Hận Thiên.
Hơn nữa bên trong Thất Bảo Linh Lung Tháp còn phát ra sức hút cực mạnh, muốn hút Phương Hận Thiên vào trong bảo tháp.
Trong phút chốc chỉ thấy đất đá bay mù trời, trời đất âm u, Càn Khôn lay động.
Nhưng mà đối mặt với sức hút khổng lồ như thế, đôi chân của Phương Hận Thiên giống như mọc rễ bám chặt trên mặt đất.
Thấy Thất Bảo Linh Lung Tháp sắp bao trùm lên người Phương Hận Thiên bỗng giơ tay ra sờ một cái.
Chỉ thấy bàn tay của hắn bóp nát hư không, mọi pháp tắc ở những nơi đi qua đều vỡ vụn, pháp tắc bay lượn xung quanh Thất Bảo Linh Lung Tháp cũng nứt nẻ tán loạn, bảo tháp biến nhỏ lại tầm một thước bị Phương Hận Thiên dễ dàng cầm trong tay.
Cho dù Lý Tịnh thôi động nguyên thần thế nào cũng không thể thu bảo tháp về.
Khiến cho Lý Tịnh sốt ruột đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, da đầu tê rần.
Hiện trường đột nhiên xảy ra một màn khiến mọi người đều trố mắt nhìn không nói nên lời.
Chỉ thấy Phương Hận Thiên cầm Thất Bảo Linh Lung Tháp trong tay rồi bỗng nhiên dùng hai tay chà bảo tháp một cái.
Bảo tháp giống như cục bột bị Phương Hận Thiên dễ dàng nặn thành một quả bóng kim loại.
Yên lặng!
Hiện trường vô cùng yên lặng.
Mọi người đều ngây ra như phỗng nhìn màn này, thật lâu sau cũng không lấy lại tinh thần được.
Từ đầu đến cuối, mọi người chẳng hề cảm nhận được một chút pháp lực nào dao động trên người của Phương Hận Thiên, chỉ có huyết sát chi khí vô cùng khủng khiếp lấp đầy Càn Khôn.
Chỉ có tu sĩ tu luyện nhục thân mới có thể phát ra khí tức đặc biệt như thế.
Tay không bóp nát pháp bảo rốt cuộc phải cần sức mạnh nhục thân mạnh mẽ đến cỡ nào mới có thể bình tĩnh như thế.
Còn về Lý Tịnh, trong lúc pháp bảo bị phá hủy hắn liền phun ra một ngụm máu tươi.
Trong nháy mắt tinh khí thần yếu đi ba phần.
“Trả cho ngươi.”
Ngay lúc này, chỉ thấy Phương Hận Thiên tùy ý ném quả cầu kim loại được nắn từ bảo tháp như ném một viên bi về phía Lý Tịnh.
Lý Tịnh còn chưa kịp phản ứng, trên ngực của hắn đã bị đánh lỗm xuống thành một cái lỗ to bằng cái bát.
Lục phũ ngũ tạng bên trong cơ thể của hắn có thể nhìn thấy rõ ràng thông qua cái lỗ lớn đó.
“Ầm ầm ầm!”
Thế đi của quả cầu kim loại không suy giảm trong nháy mắt đã đánh xuyên qua tất cả binh lính và ngựa đứng phía sau Lý Tịnh.
Trong phút chốc, đại quân Tây Kỳ vốn có trận hình chỉnh tề uy nghiêm đã biến thành người ngã ngựa đổ, gào khóc thảm thiết, vô cùng hoảng hốt lo sợ.
Mấy chục vạn đại quân Tây Kỳ lại bị chia ra làm hai bên Lý Tịnh.
Điều này khiến Khương Tử Nha vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ, vừa tức giận lại vừa sốt ruột.
Chưa kịp đợi hắn ổn định trận doanh đã thấy Phương Hận Thiên bỗng cử động, hắn chủ động đi về phía đại quân Tây Kỳ.
Mỗi một bước chân trông không lớn lắm, nhưng chỉ mới hai bước đã đến trước mặt của Lôi Chấn Tử.
Lôi Chấn Tử thấy Phương Hận Thiên, vừa điên cuồng thi triển Cửu Tiêu Thần Lôi, vừa quơ Phong Lôi Hoàng Kim Côn trong tay đập về phía Phương Hận Thiên như cuồng phong bão táp.
“Đùng đùng đùng.”
“Ầm ầm ầm.”
Phương Hận Thiên không hề né tránh cứ mặc cho Cửu Tiêu Thần Lôi, Phong Lôi Hoàng Kim Côn đánh lên người hắn.
Nhưng mà khiến mọi người ngạc nhiên không nói nên lời chính là Cửu Tiêu Thần Lôi có thể phá hủy vạn vật và Phong Lôi Hoàng Kim Côn bá thiên tuyệt địa khi đánh lên người Phương Hận Thiên lại chẳng hề để lại bất cứ dấu vết nào trên người Phương Hận Thiên, càng đừng nói đến việc có thể gây tổn thương đến cho hắn.
Lúc này Lôi Chấn Tử cảm thấy trái tim của mình sắp nhảy ra ngoài luôn rồi, căng thẳng đến mức cả người đầy mồ hôi.
Trong đầu hắn điên cuồng gào thét: “Đây rốt cuộc là quái vật gì vậy? Lẽ nào da của hắn còn lợi hại hơn huyền quang phòng ngự sao?”
“Sức của ngươi quá nhỏ!” Phương Hận Thiên nhìn Lôi Chấn Tử nói một câu đầy tiếc nuối.
Nói rồi hắn vung tay một cái, Lôi Chấn Tử còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực mình giống như bị tinh cầu đập mạnh vào một cái, nguyên thần đều bị đánh tan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận