Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1827 - Nhìn cái đầu con mẹ ngươi á!

Hoàng Dung thấy thế, đột nhiên sốt ruột la lên: “Sao ngươi còn nôn nữa? Không đến mức đau lòng như vậy chứ?”
Trong khi đang nói chuyện, nàng vội vàng đi lên nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng Mộc Niệm Từ, giúp Mộc Niệm Từ thuận khí.
Quách Tĩnh thấy thế cũng cuống cuồng lên: “Mộc cô nương đây là bị làm sao?”
Từ đầu đến cuối Lý Nguyên đều mặt mày bình thản, im lặng đọc tiểu thuyết trong tay.
Đến tận lúc này, hắn mới mở miệng nói một câu: “Nàng thế này là có thai rồi, phản ứng bình thường mà thôi.”
“Có thai?”
Hoàng Dung sửng sốt mở to hai mắt ra nhìn, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi nhìn vào bụng của Mộc Niệm Từ.
Quách Tĩnh cũng hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm.
Ngay cả bản thân Mộc Niệm Từ cũng kinh ngạc há to miệng.
Hiển nhiên không thể chấp nhận sự thật này.
Hoàng Dung khôi phục tinh thần lại trước hết, nàng kinh ngạc hỏi Lý Nguyên: “Ngươi nói Mộc cô nương mang thai? Thật hay giả? Của ai?”
Lý Nguyên: “....”
Hắn trợn mắt xem thường.
Chuyện này, ngươi không hỏi đương sự, hỏi ta làm gì?
Cũng không phải của ta.
Hoàng Dung thấy biểu cảm của Lý Nguyên, nàng cũng phản ứng lại, nhất thời quay đầu hỏi Mộc Niệm Từ: “Chẳng lẽ là của Dương Khang, ngươi đã cùng Dương Khang.”
Mộc Niệm Từ trầm mặc không nói, trên mặt có thẹn thùng, có xấu hổ, không nhìn ánh mắt của mọi người.
Hiển nhiên, đây là ngầm thừa nhận.
Hoàng Dung vừa thấy biểu cảm của Mộc Niệm Từ, liền hiểu được.
Nàng há hốc mồm nói: “Cái này nên làm cái gì đây? Ngươi có cốt nhục của Dương Khang, nhưng Dương Khang đã cưới công chúa nước Đại Mạc. Ai.”
Nàng thật sâu thở dài,
“Sao ngươi hồ đồ như vậy? Không kết hôn đã....”
Mộc Niệm Từ nghe vậy, xấu hổ và khổ sở trên mặt không khỏi càng đậm.
Vô cùng xấu hổ.
Qua một hồi lâu, lúc này nàng mới cố lấy dũng khí, hỏi Lý Nguyên: “Ta thật sự mang thai sao? Ngươi có nhìn lầm không?”
Lý Nguyên còn chưa mở miệng, Hoàng Dung liền nói: “Lý Nguyên có thể bấm tay tính toán, hắn sẽ không tính sai.”
Quách Tĩnh cũng gật đầu nói: “Lý công tử là đại năng, lời hắn nói sẽ không giả.”
Mộc Niệm Từ nghe vậy, nhất thời có chút không biết nên làm thế nào cho phải.
Hoàng Dung cũng không biết nên làm thế nào an ủi Mộc Niệm Từ.
Quách Tĩnh càng không biết nên nói cái gì.
Lý Nguyên tiếp tục xem tiểu thuyết của hắn.
Đại sảnh nhất thời rơi vào trong im lặng.
“Đinh linh linh”
Đúng lúc này, chuông gió trên rèm cửa khách điếm lại vang lên.
Quách Tĩnh nhìn về phía cửa, sắc mặt không khỏi trở nên vô cùng khó coi.
Bởi vì, người vào, chính là Dương Khang, cùng với hai tên tay sai Sa Thông Thiên và Lương Tử Ông của Dương Khang.
“Sao ngươi lại tới đây?”
Sắc mặt Quách Tĩnh khó coi nói.
Giờ phút này, hắn không có chút hảo cảm đối với Dương Khang.
Dù sao, Dương Khang nhận giặc làm cha không nói, còn cướp đi Hoa Tranh, hiện giờ lại làm hại Mộc Niệm Từ mang thai, xứng một tra nam.
Mộc Niệm Từ thấy Dương Khang, ánh mắt tràn ngập phức tạp.
Mà Hoàng Dung thì đang cẩn thận đánh giá Dương Khang.
Thì ra hắn chính là Dương Khang, dáng vẻ mặt người dạ thú, khó trách có thể mê hoặc đến đầu óc Mộc Niệm Từ chập mạch.
Nhưng mà, hắn còn kém hơn, nhìn vẻ mặt lỗ mãng hơn Lý Nguyên.
Trong lòng Hoàng Dung đưa ra lời bình cho Dương Khang.
Dương Khang đi vào khách điếm, ánh mắt của hắn đầu tiên không phải dừng trên người Mộc Niệm Từ hoặc Quách Tĩnh, mà là dừng trên người Hoàng Dung.
Ánh mắt tràn ngập kinh ngạc vui vẻ.
Hắn chẳng thể nghĩ tới, ở đây, vậy mà có thể gặp phải kẻ địch đời trước khi còn sống của hắn.
Thì ra, Quách Tĩnh và Hoàng Dung đã quen nhau!
Tốt, tốt, tốt!
Ban đầu ta còn đang muốn phái người đi tìm Hoàng Dung.
Không ngờ trực tiếp gặp được ở đây.
Đời trước, ngươi hại ta chết thảm.
Đời này, ta nhất định phải báo đáp ngươi đàng hoàng.
Nụ cười gian tà trên khóa miệng Dương Khang càng đậm.
Hoàng Dung nhíu mày.
Chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Nàng không ngờ, sau khi Dương Khang vào nhà lại luôn nhìn chằm chằm nàng, nhìn nàng không ngừng.
Vốn dĩ, bởi vì chuyện của Quách Tĩnh và Mộc Niệm Từ, ấn tượng ban đầu của nàng đối với Dương Khang là cảm thấy chán ghét.
Giờ phút này phát hiện Dương Khang nhìn chằm chằm nàng, tựa hồ không có ý tốt, làm sao Hoàng Dung có thể chịu?
“Nhìn cái đầu ngươi á.”
Hoàng Dung không che giấu chán ghét trong lòng mình, trực tiếp không chút khách sáo mắng Dương Khang.
“Khóe miệng lệch giống như động kinh, cũng không biết xấu hổ ở trước mặt bổn tiểu thư vờ làm tên tràn đầy tinh thần!”
Dương Khang: “....”
Hắn bị Hoàng Dung mắng té tát, khóe miệng run rẩy, vậy mà có chút không phản ứng lại.
Không ngờ đời này Hoàng Dung vẫn điêu ngoa, tùy hứng như vậy.
Tương lai có ngươi chịu.
Dương Khang vẫn chưa mở miệng, Sa Thông Thiên bên cạnh hắn nhất thời bất mãn ra mặt nói:
“Dã nha đầu từ đâu ra? Cũng dám vô lý với tiểu vương gia, ngươi chán sống rồi sao “
Hoàng Dung không lưu tình chút nào mắng Sa Thông Thiên: “Mẹ ngươi mới là dã nha đầu, sinh ra tên chó săn như ngươi.”
Sa Thông Thiên nhất thời bị mắng đỏ mắt.
Hắn nổi giận đùng đùng nhìn Hoàng Dung, hận không thể xé xác Hoàng Dung.
Hoàng Dung không chút sợ hãi.
Nhìn dáng vẻ phẫn nộ của Sa Thông Thiên, khóe miệng còn tràn ngập trêu tức.
Nàng khiêu khích nói với Sa Thông Thiên: “Sao, chó săn muốn cắn người à?”
Có Lý Nguyên ở đây, nàng không sợ đâu!
“Ta giết....”
Đối mặt với khiêu khích của Hoàng Dung, Sa Thông Thiên không nhịn được, hắn đang muốn ra tay, nhưng mà, đúng lúc này, Dương Khang lại đột nhiên nói với Sa Thông Thiên: “Bỏ đi, đừng cãi nhau với một nữ nhân.”
Hoàng Dung, hắn sẽ từ từ thu thập mối thù đời trước.
Nhưng không phải hiện tại.
Hiện tại, vẫn nên làm suy yếu khí vận của Quách Tĩnh đã!
Nghĩ đến đây, khóe miệng Dương Khang lại lộ ra một tia tà cười.
Hắn dời ánh mắt khỏi người Hoàng Dung, sau đó tự tin mở quạt gấp trong tay ra.
“Phạch.”
Hắn vừa quạt cây quạt, vừa thản nhiên nói với Quách Tĩnh: “Yên tâm, lần này ta không phải tới tìm ngươi, mà là tìm đến Niệm Từ.”
Hừ, ngươi không phải nói ta nhận giặc làm cha, từ đó giấu Mộc Niệm Từ lại, không cho bọn ta gặp nhau sao?
Chỉ cần ta khiến cho Mộc Niệm Từ quyết một lòng với ta, Quách Tĩnh nhất định sẽ nghẹn khuất dị thường, từ đó bị suy yếu điểm khí vận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận