Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 454 - Ngươi lấy ta, ta mới nhân nhượng ngươi!

Ngao Châu lại không biết ý nghĩ của đường tỷ, sự chú ý của nàng đã sớm đặt ở trên bàn đá trong mái đình.
Chỉ thấy bên trong mấy cái đĩa trên bàn đá đặt bốn loại đồ ăn vặt là khoai tây chiên, thịt bò khô, bánh ngàn lớp, bánh đậu sa cùng hơn mười quả đào kiều diễm ướt át, ánh mắt không khỏi sáng ngời, hai mắt tỏa ra ánh sáng màu lục.
Đã lâu không ăn món ăn vặt ngon miệng, đột nhiên nhìn thấy, lập tức gợi cho nàng cảm giác thèm thuồng.
Lý Nguyên thấy dáng vẻ Ngao Châu thèm nhỏ dãi, cười nói: “Muốn ăn thì ăn đi, vốn là chuẩn bị cho ngươi.”
Biết được Lý Nguyên cố ý chuẩn bị cho mình, trong lòng Ngao Châu giống như là uống mật ngọt vậy.
Nàng cười hì hì: “Cảm ơn ông chủ, vậy ta không khách sáo nữa.”
Ngao Thốn Tâm thấy dáng vẻ Ngao Châu nhìn điểm tâm trên bàn đến hai mắt tỏa sáng, không khỏi lắc đầu.
Ta không thể mê trai như muội muội được, bị mấy món ăn bình thường làm cho thỏa mãn, như vậy sẽ bị người ta xem thường mất.
Nhưng tại sao trong lòng lại có cảm giác chua xót? Quả nhiên, đẹp trai đúng là một cái tội.
Ngay cả mấy món ăn bình thường ta cũng ngưỡng mộ! Ngao Châu không thể chờ đợi được ăn một lát khoai tây chiên.
Vẫn giòn tan như vậy, vẫn thơm như vậy, khiến người ta không thể dừng lại.
“Thật sự ngon quá đi.”
Nàng nói với hai tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, các ngươi cũng đến ăn đi, các ngươi chưa bao giờ ăn đồ ngon cả.”
Ngao Thốn Tâm thấy dáng vẻ khoa trương của muội muội, càng không nói nên lời.
Xem ra bệnh mê trai của tiểu muội hoàn toàn hết thuốc chữa rồi.
Một loại thức ăn bình thường trên thế gian còn khiến nàng say sưa hơn cả ăn món ăn quý giá của Long cung.
Đúng là vừa giả, vừa khoa trương.
Đúng lúc này, Ngao Thính Tâm tò mò ăn một miếng khoai tây chiên.
Khoảnh khắc khoai tây chiên chạm vào đầu lưỡi, nàng lập tức trợn tròn mắt, chỉ cảm thấy hưởng thụ cực hạn không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả truyền đến từ đầu lưỡi, muốn làm nổ tung vị giác của nàng.
Nàng chưa bao giờ nghĩ đến thức ăn còn có thể làm ngon như vậy.
Khó trách lúc trước tiểu muội lại ăn cơm chùa, đối mặt với món ngon như vậy, ai có thể nhịn được.
“Đây là món gì? sao lại ngon như vậy?”
Ngao Thính Tâm vui vẻ kêu lên.
Ngao Châu vừa ném một lát khoai tây chiên vào miệng, vừa đắc ý nói: “Đây gọi là khoai tây chiên, ông chủ phát minh ra, ta nói rất ngon đúng không!”
Ngao Thính Tâm vội vàng gật đầu: “Ngon, quá ngon, ta chưa bao giờ ăn được món ngon như vậy.”
Ngao Thốn Tâm: “...”
Nàng thấy biểu cảm khoa trương của Thính Tâm, trong lòng trực tiếp mơ màng.
Sao Thính Tâm cũng phối hợp với Ngao Châu diễn ra có món ngon như vậy? Còn chưa từng ăn qua, ngươi là công chúa Long tộc đó, món lạ món ngon nào mà chưa từng ăn? sao có thể bị một món ăn thế gian chinh phục, chắc chắn là vì khoai tây chiên này là do Lý Nguyên phát minh ra, cho nên lúc này Ngao Châu với Ngao Thính Tâm mới thấy ngon như vậy.
“Thốn Tâm tỷ tỷ, ngươi cũng ăn đi.”
Ngao Châu vừa ăn vừa nói với Thốn Tâm.
Ngao Thốn Tâm đã bị hai muội muội gợi lên tò mò, nàng cũng muốn nếm thử một chút khoai tây chiên này có phải thật sự ngon như vậy hay không.
Mang theo nghi ngờ, Ngao Thốn Tâm nếm thử một miếng khoai tây chiên.
Vừa nếm, nàng suýt chút nữa thì nuốt luôn cả đầu lưỡi của mình.
Nàng cảm thấy giòn tan sướng miệng, răng môi đọng lại mùi hương... Những từ ngữ này đều không đủ để hình dung hương vị của khoai tây chiên, trong lòng nàng chỉ còn lại một ý nghĩ, ngon đến bùng nổ! Bây giờ nàng mới biết được, món ngon món lạ đã ăn trước đây quả thực chính là… chà đạp mỹ vị.
Khó trách Thính Tâm và Ngao Châu lại biểu hiện khoa trương như vậy, thì ra bọn họ vốn không cố ý làm bộ, mà thật sự ngon như vậy.
Nghe Ngao Châu nói, khoai tây chiên này là do Lý Nguyên phát minh ra, rất có tài!
“Sao sao? Có ngon không?”
Ngao Châu hỏi đường tỷ.
Ngao Thốn Tâm vội vàng gật đầu: “Ngon, quá thơm rồi!”
Ngao Châu: “Ngươi cũng có thể nếm thử bánh ngàn lớp, bánh đậu sa, thịt bò khô, cũng rất ngon đấy.”
Ngao Thính Tâm nghe vậy, vội vàng nếm thử mỗi loại một chút.
Quả nhiên, mỗi món đều có hương vị riêng độc đáo của nó, nhưng tất cả đều có chung một điểm, đó là ngon siêu cấp vô địch.
Ngao Thốn Tâm vốn muốn duy trì hình tượng nho nhã của công chúa, thế nhưng, đối mặt với món ngon mê người như thế, đối mặt với Ngao Thính Tâm và Ngao Châu ăn quá nhanh, nàng hoàn toàn không duy trì được nữa.
Nếu vì duy trì hình tượng công chúa, nhai từ từ, chỉ sợ món ngon sẽ bị hai muội muội ăn sạch.
Giữa hình tượng và hương vị, Ngao Thốn Tâm quyết đoán lựa chọn món ngon.
Ngao Châu ăn mấy miếng thịt bò khô cay, cảm thấy có chút cay, nàng thuận tay lấy một quả đào cắn một miếng.
Cắn một cái, nàng lập tức phát hiện quả đào không đúng.
“A, sao quả đào này lại có linh khí nồng đậm như vậy?”
Nàng vội vàng đánh giá quả đào, hoa văn tím nhỏ, linh vận mười phần.
Nàng không khỏi kinh ngạc kêu lên: “Quả đào này sao lại giống bàn đào như vậy?”
“Bàn đào?”
“Sao có thể là bàn đào!”
Nghe thấy hai chữ bàn đào, Ngao Thính Tâm và Ngao Thốn Tâm vội vàng tiến lại gần, hai mắt rơi vào trên bàn đào trong tay Ngao Châu.
Ngao Thốn Tâm cẩn thận đánh giá, lập tức mở to hai mắt, nàng trợn mắt há mồm kêu lên: “Trời ạ, đây thật sự là bàn đào, hơn nữa còn là bàn đào có hoa văn tím cấp bậc tốt nhất.”
Đã từng, Tây Hải Long Vương Ngao Thuận có được một quả bàn đào, chia cho Long tử Long tôn của mình, Ngao Thốn Tâm được chia một miếng nhỏ, bởi vậy nhận ra bàn đào.
Chỉ là, bàn đào lúc trước phụ vương có được cũng chỉ là bàn đào bình thường ba ngàn năm mới chín mà thôi, kém xa so với bàn đào có hoa văn màu tím chín ngàn năm mới chín.
Sao Lý Nguyên lại có bàn đào, hơn nữa còn là bàn đào hoa văn tím cao cấp nhất? Phải biết rằng, đây chính là tiên quả độc nhất của đại năng hồng hoang- Tây Vương Mẫu.
Đặc biệt là bàn đào hoa văn tím, ra quả vốn không nhiều, Tây Vương Mẫu cũng xem là trân bảo, cho dù là lúc mở tiệc bàn đào cũng chỉ có những đại năng đỉnh cấp… mới có thể ăn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận