Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 740 - Vạch trần bí mật khách điếm

Lý Nguyên buông điện thoại xuống, thản nhiên liếc Tướng Thần một cái, nói: “Ngươi không xứng được biết thân phận của ta.”
Tướng Thần đâu chịu nôit vũ nhục như thế.
Sắc mặt vốn trắng bệch không có huyết sắc, nhưng giờ đây lại đỏ bừng vì tức giận, trong mắt hừng hực dấy lên lửa giận.
“Ta không xứng, vậy để xem nắm đấm của ta có xứng hay không?”
Cương thi vốn cáu kỉnh, Tướng Thần chịu nhục nhã, bất chấp thực lực của Lý Nguyên có thâm sâu đến mức nào, hắn giận giữ gầm lên một tiếng, thân hình lóe lên, lấp tức chấn vỡ Trường Hà thời không, nấm đấm vẫy lưu tinh bàn đánh về phía Lý Nguyên.
Nơi nắm đấm lướt qua, thời gian sụp đổ, không gian vỡ vụn, quyền kích vô cùng khủng bố, hóa thành một cơn gió hỗn loạn tàn phá bừa bãi Hồng Mông.
Nhưng Thần Tướng bay hồi lâu, vượt qua không biết bao nhiêu ngân hà cũng không thể tới gần Lý Nguyên chứ đừng nói tới đánh trúng.
Mồ hôi lạnh phủ đầy trán, sợ hãi lập tức bao phủ toàn bộ trái tim Tướng Thần.
Từ lúc hắn chào đời đến nay, đây chính là đối thủ kỳ dị và bất lực nhất mà hắn từng gặp. Ngay cả người còn không thể đến gần, như thế này thì chiến đấu kiểu gì?
Chiến đấu cùng không khí sao?
“Ài”
Lý Nguyên thở dài,
“Dám ở trước mặt ta quay cuồng nhảy nhót.”
Hắn duỗi tay, quét về phía Tướng Thần một cái.
Tướng Thần liền phát hiện, thân thể của mình không thể khống chế được mà bay ngược ra ngoài rồi bị nện lên một chiếc ghế lớn.
Không đợi hắn phản ứng lại, trên ghế đột nhiên lao ra vô số đằng mạn quấn chặt thân thể hắn trên ghế.
“Khốn khiếp, thả ta ra!”
Tướng Thần dùng toàn bộ pháp lực muốn thoát ra khỏi đằng mạn, nhưng cho dù hắn giãy dụa cỡ nào cũng chẳng thể làm đứt một cây.
Tại thời điểm Tướng Thần phí công giãy dụa, đằng mạn mọc ra vô số gai nhọn, tàn nhẫn đâm vào thân thể Tướng Thần…
Kim cương bất hoại kia bền chắc không ảnh hưởng đến thân thể, không thể phá hủy nhưng lại bị dễ dàng phá vỡ bởi đằng mạn như đậu hũ.
“Gừ!”
Cơn đau đớn khó diễn tả thành lời lập tức tràn ngập trong não Tướng Thần, khiến cho hắn tru lên thảm thiết như dã thú.
Tướng Thần cảm nhận được máu của mình đang bị đằng mạn nuốt trọn.
Thân thể hắn xẹp giống như khinh khí cầu, trở nên khô héo lại cực nhanh.
Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt thấy cảnh tượng kinh khủng như vậy thì chỉ cảm thấy sợ hãi, toàn thân nổi da gà.
Thật sự quá dọa người!
Không ngờ một cái ghế trông bình thường lại có thể mọc ra đằng mạn kinh khủng như vậy, Nữ Bạt cảm thấy sau này không dám ngồi ghế nữa.
Có bóng ma tâm lý.
Cảm nhận được đằng mạn ăn thịt người đang điên cuồng cắn nuốt máu thịt của mình thì trong lòng Tướng Thần tràn ngập sợ hãi tột cùng.
Hắn cảm thấy bản thân sẽ lập tức bị thứ đằng mạn này ăn sạch.
“Tôn thượng tha mạng.”
Hắn không thể không mở miệng cầu xin Lý Nguyên tha thứ.
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Ngươi muốn hút Chí Tôn Huyết của Tiểu Tê Tử, biến nàng thành cương thi, ngươi cũng nên nếm thử mùi vị bị hút máu đi!”
Thì ra là hắn trả thù ta là vì ta muốn biến tiểu cô nương kia thành cương thi!
Trong lòng Tướng Thần lập tức vô cùng hối hận, tại sao mình lại trêu chọc phải loại đại lão này?
Chẳng lẽ mạng mình sẽ mất ở đây sao?
Cuối cùng, Tướng Thần bị đằng mạn ăn thịt người nuốt sạch máu thịt và lục phủ ngũ tạng, chỉ còn lại da bọc xương.
Đang vào lúc xương cốt của hắn sắp bị nuốt chửng thì đột nhiên Lý Nguyên lại vung tay thu hồi đằng mạn trên người Tướng Thần.
May là trên người Tướng Thần đã không còn đằng mạn quấn quanh nhưng hắn vẫn ngồi trên ghế, căn bản không đứng lên nổi.
Mặc dù đằng mạn không trực tiếp lấy đi tính mạng của hắn nhưng lại làm cho nguyên khí của hắn tổn thương nặng nề.
“Bộp!”
Lý Nguyên vỗ tay phát ra tiếng.
Chỉ thấy thân thể Tướng Thần đột nhiên biến ảo, cuối cùng biến thành chú chó què không lớn hơn mèo bao nhiêu.
Nhưng con chó này có hai cặp răng nanh nhưng lại không có nhãn cầu, hốc mắt trống rỗng.
Cùng lúc đó, không gian Hồng Mông xung quanh đã biến mất không thấy bóng dáng, khách điếm lại trở về hình dáng bình thường.
Nữ Bạt cảm thấy vừa rồi giống như xuất hiện ảo giác vậy.
Nàng nhìn con chó trên ghế, cảm thấy khó tin, đây thật sự do Tướng Thần biến thành sao?
Nữ Bạt cảm thấy đầu óc mình mơ màng.
“Phụ thân, sao hắn lại biến thành con chó rồi?”
Tiểu Tê Tử nhìn con chó không có lông thì ngạc nhiên hỏi phụ thân.
Lý Nguyên thản nhiên đáp: “Để hắn biến thành con chó trông nhà cho chúng ta, cũng để bù đắp lỗi lầm của hắn.”
Trực tiếp giết Tướng Thần rất đơn giản, nhưng như vậy cũng quá có lợi cho hắn rồi.
“Vậy sao hắn lại là chó mù không có tròng mắt?” Tiểu Tê Tử lại hỏi.
Lý Nguyên: “Nếu hắn không mù sao lại trêu chọc ngươi? Nếu có mắt như mù thì giữ tròng mắt lại cũng vô ích.”
Tiểu Tê Tử, Nữ Bạt: “...”
Lý do này thật mạnh!
Tướng Thần phát hiện mình không nhìn thấy gì, trước mắt đen kịt, không khỏi hoảng loạn.
Ta làm sao vậy?
Hắn giãy giụa đứng lên, lại phát hiện thân thể mình có gì sai sai.
Tay chân ta sao lại không phối hợp như vậy?
Tướng Thân còn chưa biết mình đã biến thành chó không lông, tay chân luống cuống trực tiếp ngã khỏi ghế xuống đất.
Rơi đến thất điên bát đảo.
Cũng may là mặc dù biến thành chó nhưng hắn vẫn giữ thân thể cương thi như trước, da thô xương cứng, mặc dù rơi xuống có choáng váng đầu óc nhưng thân thể cũng không bị thương.
Hắn giãy dụa bò dậy, khó hiểu, sao mình lại nằm dưới đất?
Chân của ta sao không đứng thẳng được vậy?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Ngay sau đó, hắn nghe thấy âm thanh của Tiểu Tê Tử.
“Phụ thân, sao hắn lại biến thành con chó rồi?”
Chó, nàng đang nói ta sao?
Ta biến thành một con chó?
Ta là thủy tổ cương thi đất, ta còn muốn dung hợp hoàn chỉnh linh hồn Thi Hống Thú, sau đó xưng bá tam giới, thống nhất Hồng Hoang, sao ta có thể làm chó được?
Sau đó Tướng Thần lại nghe thấy giọng nói của Lý Nguyên.
“Nếu mắt hắn không mù thì sao lại trêu chọc ngươi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận