Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 576 - Quá buồn nôn, ta không phải là đoạn tụ?!! (2)

Sau khi lấy lại tinh thần, hắn nhất thời không biết làm sao nhìn Lý Nguyên, bối rối nói: “Ta, ta, chưởng quỹ muốn đuổi ta đi nhưng ta muốn học thêm một chút thần thông nữa với chưởng quỹ!”
Lý Nguyên bình tĩnh nói: “Những gì nên học ngươi đã học xong rồi. Những điều còn lại chỉ cần từ từ tu luyện là được. Ngươi tiếp tục sống ở đây cũng vô dụng.”
Tôn Ngộ Không: “Nhưng, nhưng ta không nỡ rời khỏi chưởng quỹ.”
“Phụt!”
Lý Nguyên nghe thế thiếu chút nữa thì phun ra.
Hắn sợ hãi xoa cánh tay đang nổi da gà: “Quá buồn nôn, ta không phải đoạn tụ.”
Da mặt Tôn Ngộ Không co quắp, vẻ mặt tan vỡ.
Ta đây cũng không làm! Vốn là cảm xúc bi thương, kết quả lại bị Lý Nguyên phá hỏng toàn bộ.
Tôn Ngộ Không chỉnh lại cảm xúc, nói: “Thật ra thì ta không nỡ xa những món ăn ngon chưởng quỹ làm.”
Lý Nguyên tức giận nói: “Tốt hơn là ngươi mau cút. Ta làm thức ăn cho ngươi ba năm rồi, đã đủ rồi.”
Tôn Ngộ Không suy nghĩ cẩn thận. Hắn ở đây quả thực là vô dụng.
Vậy nên hắn không đắn đo nữa: “Vậy ta rửa bát xong sẽ đi.”
Lý Nguyên không từ chối.”
Tôn Ngộ Không tỉ mỉ cầm bát đũa đi rửa.
Hắn rửa rất chậm.
Tuy nhiên bát đũa có nhiêu đó thôi, cho dù hắn rửa chậm nhưng chỉ chốc lát là rửa xong rồi.
Sau khi đem bát đũa cất kỹ, hắn đi tới đại sảnh, chỉ thấy Lý Nguyên đã không còn ở đó nữa rồi.
Tôn Ngộ Không đang chuẩn bị đi vào trong thư phòng tìm sư phụ, nhưng đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy giọng nói Lý Nguyên truyền vào trong tai hắn: “Ngươi không cần tới gặp ta, cứ trực tiếp đi thôi, ở ngoài cửa có một binh khí cho ngươi.”
“Nhớ kỹ, ngươi không phải là đồ đệ của ta, không thể ra ngoài nhắc đến ta, cũng không thể lấy tên của ta mà giả danh lừa bịp.”
“Sau này làm việc thì nhớ kỹ những gì ta đã nói, những chuyện mình không muốn thì đừng làm với người khác!
Tôn Ngộ Không dừng bước, hắn quỳ trên mặt đất, chân thành dập đầu ba cái.
Đa tạ sư phụ ân nghĩa truyền đạo dạy nghề! Hắn âm thầm nói trong lòng, lập tức đứng bật dậy, xoay người đi ra phía cửa.
Đến cửa khách điếm Huyền Quan, hắn nhìn thấy có một cây gậy kim loại dựng ở vách tường, biết đây là binh khí Lý Nguyên chuẩn bị cho hắn, thuận tay quơ lấy cây gậy rồi lao ra khỏi khách điếm.
Cây gậy rất nặng như Tôn Ngộ Không không hề dừng lại lần nào.
Hắn sử dụng thuật Hóa Hồng, một hơi bay mấy trăm vạn dặm. Lúc này hắn mới từ từ thả chậm tốc độ.
Bầu trời như có những hạt mưa lác đác từ khuôn mặt của hắn bay xuống.
Hốc mắt hắn đỏ bừng! Mấy năm nay dù cuộc sống bình thản, thái độ của Lý Nguyên đối với hắn ôn hoà, nhưng Tôn Ngộ Không phát hiện, chính mình đã có quen với cuộc sống bình thản nhàn nhã đó rồi.
Thói quen đó là luôn im lặng ngồi sau quầy rượu, dáng vẻ bình thản nhìn sách.
Trong đầu nhớ lại từng chi tiết trong khách điếm, không biết từ lúc nào, hắn đã coi nơi này là nhà.
Trước kia, hắn cảm thấy Hoa Quả sơn chính là nhà mình, nhưng bây giờ ngẫm lại, nơi đó tựa như chỉ là nơi chơi đùa cùng bạn bè du ngoạn thôi.
Nhóm khỉ con khỉ cháu ở Hoa Quả sơn cũng chỉ là đồng bạn chứ không phải người nhà.
Tôn Ngộ Không cảm thấy rất kỳ lạ.
Trước kia hắn chưa từng trải qua tình cảm phức tạp như thế.
Chẳng lẽ đây chính là người sao? Yêu bỏ đi thú tính mà làm người! Cũng không biết qua bao lâu, lúc này Tôn Ngộ Không mới bình ổn tâm tình phức tạp, xoay người bay về hướng Hoa Quả sơn.
Bên trong thư phòng.
Lý Nguyên không phải đang đọc sách, hắn im lặng ngồi ở bàn đọc sách, chăm chú nhìn Tôn Ngộ Không rời đi, không khỏi thở dài trong lòng.
Hy vọng sau khi Tôn Ngộ Không ở đây ngây người vài năm, tương lai chính là Tề Thiên Đại Thánh chứ không phải là Đấu Chiến Thắng Phật!
Tôn Ngộ Không bay lượn trong trời đất, cảm nhận được dòng sông không gian xẹt qua bên cạnh hắn, tựa như ngay cả thời gian cũng bị bỏ lại phía sau. Loại cảm giác không ngừng phá vỡ hư không, bay như tên bắn khiến cho hắn vô cùng hưởng thụ.
Hắn cảm thấy đây mới thực sự là vô câu vô thúc, tự do tự tại.
Tâm tình vốn đang mất mát không khỏi vơi đi một chút.
Cứ tuỳ ý dùng thuật Hóa Hồng bay một thời gian ngắn. Tôn Ngộ Không đột nhiên nhớ tới binh khí của hắn được Lý Nguyên cho, cẩn thận đánh giá cây gậy kim loại trong tay.
Cây gậy rất nặng, từ lúc trước, ngay khi hắn cầm cây gậy đã cảm nhận được điều này.
Mặc dù Tôn Ngộ Không chỉ tu luyện trong Ngộ Đạo đồ có mấy năm ngắn ngủi, nhưng nhờ vào Tiên Thiên linh khí mạnh mẽ bên trong Ngộ Đạo đồ, lại thêm quan tưởng Hàng Ma Kim Phật để hiện ra vận chuyển bản nguyên của tinh vân. Lúc trước khi Tôn Ngộ Không tu luyện, Lý Nguyên cố ý để hắn ăn chút quả để có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện nhưng Hỗn Độn linh quả lại không có tác dụng, nên hiện nay tu vi của Tôn Ngộ Không đã đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên hậu kỳ.
Vì vậy Tôn Ngộ Không hôm nay hai tay nắm tinh thần, hai vai gánh nhật nguyệt chính là chuyện nhỏ.
Tuy vậy, hắn cầm binh khí này trong tay lại phải cố hết sức mới được.
Tôn Ngộ Không cảm thấy binh khí này đã vượt quá sức nặng của thế giới Đại Thiên rồi.
Thật sự là đụng phải là chết ngay lập tức, va phải là tàn phế.
Tuy nhiên Tôn Ngộ Không cũng không ghét bỏ nó, ngược lại, hắn cảm thấy càng nặng càng tốt.
Kể từ sau khi tu luyện Hàng Ma Kim Phật, sức mạnh mà hắn thể hiện ra là loại cuồng nhiệt từ trong nội tâm.
Tôn Ngộ Không để ý thấy mặt ngoài của cây gậy kim loại có đạo văn khắc rõ mấy chữ màu vàng lớn: “Như Ý Kim Cô bổng.”
“Tên rất hay, tên rất hay.”
Chẳng biết tại sao, Tôn Ngộ Không nhìn thấy tên binh khí đã cảm thấy rất có duyên với hắn, vô cùng thích thú.
“Như Ý Kim Cô bổng, không biết ngươi có thể tuỳ tâm như ý thật hay không.”
Vừa nói xong, Tôn Ngộ Không lập tức bảo Kim Cô bổng: “Biến lớn.”
Sau đó Kim Cô bổng biến thành to lớn gấp đôi.
“Biến lớn hơn nữa.”
Kim Cô bổng lại lớn hơn gấp đôi.
“Lớn hơn nữa, càng lớn hơn nữa...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận