Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 758 - Hiện tại ôm đùi còn kịp không?

“Chủ ý này không tệ.”
Tiểu Tê Tử cũng gửi một tin nhắn.
Bán sỉ bán lẻ đan dược: “Đánh cược thì đánh cược, chỉ sợ có vài người giống như Ma Lễ Thọ, thua không nhận.”
Vẫn là cá bơn: “Chính ngươi đừng không nhận là được.”
Đát Kỷ nhãn tình sáng lên, đột nhiên nghĩ đến một cái chú ý, nàng vội vàng gửi đi tin tức: “Nếu không các ngươi liền cược ba mươi cân tường đi, ai thua người đó liền ăn ba mươi cân tường.”
Tiểu Vĩ Tử: “Được, được.” Vỗ tay JPG.
Như Lai: “......”
Thái Thượng Lão Quân: “.....”
Phù Nguyên Tiên Ông: “.......”
Mọi người một trận im lặng, đề nghị này, thật sự là quá thất đức.
Bán sỉ bán lẻ đan dược: “Ta nguyện ý cược một gốc hạ phẩm Tiên Thiên Linh Chi, Tôn Ngộ Không thắng.”
Về phần ăn Tường, vẫn nên quên đi. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất nha!
Vết xe đổ của Ma Lễ Thọ, còn rõ mồn một trước mắt!
Như Lai không cam lòng yếu thế nói: “Ta cũng nguyện ý cược một gốc hạ phẩm Tiên Thiên Hà Thủ Ô, Đường Tăng thắng.”
Phật đạo song phương, lập tức đặt cược lẫn nhau.
Vốn là, cũng có một ít người bình thường muốn tham gia náo nhiệt, nhưng thấy những người này đều dùng Tiên Thiên linh căn để đánh cược, cả đám lập tức sợ ngây người.
Ta đệt, đây toàn bộ đều là đại lão đó.
Tiên thiên linh căn dùng để đánh cược, không dám tưởng tượng.
Đại lão, hiện tại ôm chân còn kịp không?
Ta không có cốt khí như các ngươi, tìm đùi ôm khắp nơi, ta quyết định đời này chỉ ôm đùi Đại Ma Vương.
Đùi Đại ma vương ai mà không muốn ôm? Nhưng ta không có tư cách!
Buổi tối.
Lúc Đường Tăng đã nghỉ ngơi, đột nhiên, hắn bị Tôn Ngộ Không lay tỉnh.
“Xuỵt.”
Tôn Ngộ Không thấy Đường Tăng tỉnh lại, lập tức làm thủ thế im lặng cho hắn. Đường Tăng thấp giọng hỏi: “Ngươi đánh thức ta làm gì?”
Lúc nói chuyện, hắn còn siết chặt quần áo của mình. Tôn Ngộ Không không phải có loại sở thích này chứ?
Sợ hãi! Tôn Ngộ Không thấp giọng nói: “Người cẩn thận nghe.”
Đường Tăng nghiêng tai yên lặng nghe.
Hắn liền nghe thấy ngoài phòng truyền đến động tĩnh, hơn nữa còn mơ hồ có chút ánh lửa ở bên ngoài lóe ra.
“Bên ngoài làm sao vậy?”
Hắn nghi hoặc hỏi Tôn Ngộ Không.
Tôn Ngộ Không nắm lấy cánh tay Đường Tăng, tung người một cái liền bay lên xà nhà.
‘Người tự mình nhìn sẽ biết.”
Tôn Ngộ Không vẻ mặt trêu tức nói.
Đường Tăng nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Bên ngoài có một ngọn đuốc nhỏ, chiếu sáng trong đêm, bởi vậy Đường Tăng mơ hồ thấy rõ tình huống bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài, có sáu bảy mươi hòa thượng đầu trọc đang ôm củi lửa, lặng lẽ đặt ở vách tường xung quanh nơi bọn họ ở.
“Sao buổi tối lại mang củi đến?”
Đường Tăng kỳ quái nói.
Tôn Ngộ Không nhìn bộ dạng ngu ngốc của Đường Tăng, nói: “Đương nhiên là vì sưởi ấm cho chúng ta.”
Đường Tăng vẫn nghe không hiểu: “Hôm nay cũng không lạnh lắm, sưởi ấm làm cái gì?”
Tôn Ngộ Không không muốn cùng kẻ ngốc nhiều lời, không kiên nhẫn nói: “Người nhìn sẽ biết.”
Đường Tăng cứ như vậy yên lặng nhìn.
Chỉ chốc lát sau, một đám hòa thượng liền chất đầy củi lửa ở ngoài phòng Đường Tăng.
Sau đó, chỉ nghe một hòa thượng thấp giọng phân phó: “Đổ dầu vừng.”
Thế là, lại có mười mấy hòa thượng, mang mấy vại dầu thơm đi ra ngoài phòng, sau đó đổ dầu thơm lên củi.
Lúc này, Đường Tăng cuối cùng cũng hiểu được những người này muốn làm gì.
“Họ, bọn họ, bọn họ muốn thiêu sống chúng ta.”
Hắn kinh hãi nhìn Tôn Ngộ Không mặt không biết làm sao.
“Tại sao họ lại thiêu chúng ta?”
Tôn Ngộ Không cười lạnh nói: “Còn có thể vì cái gì? Đương nhiên là vì mưu đồ muốn áo cà sa gấm của người.”
Cái này......
Vẻ mặt Đường Tăng phức tạp, không biết nên nói gì cho phải...
Tôn Ngộ Không lại nói: “Lần này ta cược thắng thì sau này ngươi ăn cơm không được đọc thần chú kết trai nữa.”
Những hòa thượng này muốn đốt lửa, nói rõ là đều có lòng giết người, đương nhiên không được xem là hòa thượng chân chính.
Vì vậy cá cược này Tôn Ngộ Không thắng.
Đường Tăng nhìn Tôn Ngộ Không, chợt nói: “Sở dĩ hôm nay ngươi lấy ra cà sa cẩm lan khoe khoang với Kim Trì trưởng lão chính là vì cố ý dụ dỗ lòng tham của hắn, để cho hắn làm chuyện độc ác này, để chứng minh lời ngươi nói, Phật môn đều là kẻ lừa đời lấy tiếng thơm đúng không?”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Ta cũng không cố ý gợi lên lòng tham của hắn, chẳng qua là hắn vốn có lòng tham lam mà thôi.”
Đường Tăng không phản bác được.
“Châm lửa.”
Bên ngoài, Quảng Trí thấp giọng ra lệnh.
Lập tức có mấy tiểu hòa thượng cầm đuốc trong tay ném vào dầu thơm, ngọn lửa lập tức chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Cũng chiếu sáng Quảng Trí, Quảng Mưu và một đám tiểu hòa thượng mặt mày hiền lành. Nhưng Đường Tăng lại cảm thấy dữ tợn vô cùng.
Hắn âm thầm thở dài, hỏi Tôn Ngộ Không: “Bên ngoài có hỏa hoạn, bây giờ nên làm gì đây?”
Trên mặt hắn ngược lại không có quá nhiều lo lắng, kỹ năng của Tôn Ngộ Không cao cường, đương nhiên sẽ không e ngại chút lửa bình thường ấy, phải không?
Tôn Ngộ Không thuận miệng nói: “Ngươi yên tâm ngủ đi, chút lửa ấy sao có thể tổn thương lão Tôn ta?”
Nói xong hắn đánh ra một đạo ấn, lập tức dùng dòng sông không gian bao phủ hắn và Đường Tăng trong căn nhà này lại.
Người ngoài nhìn vào thì căn nhà này vẫn ở nguyên chỗ cũ.
Thật ra căn nhà đã đến một thời không không gian khác, ngọn lửa cháy hừng hực, nhưng chỉ đơn giản là không mảy may đốt cháy được căn nhà.
Tôn Ngộ Không dùng dòng sông thời gian bao phủ căn nhà vẫn chưa cam tâm, hắn thổi một hơi vào ngọn lửa khiến ngọn lửa cháy dữ dội lập tức cuốn về phía căn miếu bên cạnh, lúc này cũng đốt cháy căn miếu cạnh đó.
Hòa thượng quá hoảng sợ trước cảnh này, chạy đông trốn tây.
Đường Tăng hơi bất mãn nhìn Tôn Ngộ Không, nói: “Sao ngươi lại còn đốt cả căn bên cạnh?”
Tôn Ngộ Không thản nhiên nói: “Giữ lại nơi bẩn thỉu như vậy làm gì?”
Đường Tăng: “Lỡ như làm tổn thương người khác thì sao?”
Tôn Ngộ Không: “Nếu như chết cháy thì đúng lúc để cho lão nhân gia Như Lai độ hóa mấy tên xấu xa mặt mũi hiền lành nhưng tâm lại mong lòng rắn rết này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận