Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 301 - Sáo đào này rốt cuộc lợi hại đến mức nào?

“Đúng vậy.” Vẻ mặt Dương Tiễn thoáng sửng sốt: “Sao ngươi không chịu ảnh hưởng của ma âm? Khi nãy ngươi làm gì?”
Dương Thiền giơ sáo đào trong tay lên: “Lúc nãy ta đang thổi cái sáo đào này nè.”
Nhìn thấy sáo đào, tâm trạng Dương Tiễn không khỏi hốt hoảng.
Hắn nhớ ra rồi, tiếng sáo lúc nãy quả thật hơi giống với âm thanh phát ra từ sáo đào.
Dương Tiễn tức khắc vận đủ thiên nhãn, nhìn chằm chằm vào sáo đào.
Chỉ thấy một kim quang phát ra từ trong thiên nhãn của hắn, chiếu lên sáo đào.
Vừa nhìn một cái Dương Tiễn đã phát hiện ra điều khác thường.
Hắn phát hiện, sáo đào gần như bị bao phủ bởi một tầng đạo ấn, chỉ là lớp đạo ấn này thần bí khó lường, cho dù thiên nhãn của hắn thần thông cũng chỉ có thể phát hiện một ít manh mối lại không nhìn ra được đó là ấn gì.
Lẽ nào ma âm ban nãy là do muội muội tạo ra?
Nghĩ đến khả năng này, Dương Tiễn không khỏi kích động muốn hộc máu.
Phải biết là khi nãy thật sự hắn suýt nữa đã hồn phi phách tán rồi.
Dương Thiền thấy ca ca bỗng nhiên dùng thiên nhãn đánh giá sáo đào, có hơi không hiểu nguyên do.
Ngay lúc này, nàng bỗng nghe ca ca nói với nàng: “Ngươi thổi sáo đào này lại giống như khi nãy xem.”
Cho dù Dương Thiền phản ứng chậm chạp như thế nào cũng hiểu ra.
Nàng há hốc mồm nói: “Lẽ nào ca ca nghi ngờ sáo đào này có vấn đề?”
Dương Tiễn: “Ngươi thổi sáo đào này giống như khi nãy trước đi rồi nói.”
Dương Thiền nghe vậy vội vàng dùng công pháp thổi sáo đào.
“Trời ơi, ma âm đáng chết này lại tới rồi.”
“A, đau chết ta rồi.”
Bên ngoài giáo trường, Mai sơn Lục Thánh và các binh lính lại gào khóc thảm thiết.
Dương Tiễn cũng ôm lấy đầu, trong thoáng chốc ngồi phịch xuống sàn.
Hắn lại cảm nhận được nguyên thần của mình đau đớn điên cuồng bị xé rách.
Dương Thiền thấy tình hình như vậy vội dừng tấu.
Nàng nhanh chóng đỡ ca ca đứng dậy: “Ca ca, ngươi không sao chứ?”
Dương Tiễn xoa thái dương, tay chân không có sức ngồi lên ghế, giọng nói yếu ớt: “Không ngờ ma âm này thật sự do ngươi làm ra!”
Dương Thiền bị dáng vẻ đau khổ của ca ca dọa cho hết hồn, nàng lúng túng nhìn sáo đào nói: “Ta, ta không biết sáo đào lại có thể phát ra ma âm, ta chỉ muốn tạo một chút tiếng ồn cho các ngươi mà thôi. Ca ca ngươi không sao chứ?”
“Cái tiếng ồn này của ngươi suýt nữa lấy mạng tất cả bọn ta đấy.” Dương Tiễn cười khổ không thôi.
Dương Thiền: “Đều tại Lý Nguyên, hắn không nhắc nhở ta trước. Nếu như ta biết sáo đào này còn có công năng như thế, ta cũng sẽ không thổi lung tung.”
Dương Tiễn hỏi: “Cái sáo đào này thật sự do Lý Nguyên tặng ngươi sao?”
Dương Thiền gật đầu: “Hắn nói sáo đào này bị nước miếng của ta làm dơ rồi, cho nên tặng cho ta.”
Dương Tiễn: “...”
Nét mặt hắn phức tạp nhìn sáo đào, cảm khái nói: “Cái sáo đào này không đơn giản, thế mà trong thoáng chốc lại tấn công được toàn bộ hàng vạn người Mai sơn chúng ta, hơn nữa bọn ta chẳng có sức chống trả.”
Nghĩ đến thuộc hạ bồi dưỡng lâu như vậy lại không đỡ nổi một cây sáo đào, Dương Tiễn không khỏi muốn sụp đổ.
Dương Thiền cầm lấy sáo đào, cầm trong tay lật qua lật lại đánh giá không ngừng, nàng thắc mắc hỏi: “Vậy ngươi nói xem sáo đào này tương đương với pháp bảo cấp bậc nào?”
Dương Tiễn nói: “Cấp bậc gì thì ta không biết, dù sao cũng quý hơn Bảo Liên Đăng của ngươi nhiều.”
Bảo Liên Đăng không có năng lực phá hoại mạnh như vậy.
Dương Thiền kinh ngạc trợn mắt, nàng ngạc nhiên nói: “Bảo Liên Đăng là Tiên thiên linh bảo thượng phẩm, lẽ nào cái sáo đào này là Tiên thiên linh bảo cực phẩm sao?”
Dương Tiễn cười khổ trong lòng, hắn cũng từng nhìn thấy Tiên thiên linh bảo cực phẩm, nhưng hắn cảm thấy, Tiên thiên linh bảo cực phẩm căn bản không có uy lực lớn như cây sáo đào này.
Nhưng lợi hại hơn cả Tiên thiên linh bảo cực phẩm vậy chỉ có Tiên thiên chí bảo thôi.
Nhưng dù thế nào Dương Tiễn không dám tin, cây sáo đào bị Lý Nguyên chê dơ này là một Tiên thiên chí bảo.
Dù sao thì, có ai chê Tiên thiên chí bảo dơ chứ?
“Sao Lý Nguyên nỡ tặng ngươi pháp bảo quý giá thế này được, hơn nữa lý do còn kỳ cục như vậy.” Dương Tiễn nghĩ muốn nát óc không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Dương Thiền đoán: “Có lẽ cái sáo đào này đối với hắn không hề quý giá, ta còn lấy một cái khăn tay từ chỗ hắn, cũng là một pháp bảo. Hơn nữa ban đầu ta truy sát Hắc Hùng Tinh, linh khí sắp cạn kiệt, Lý Nguyên cho ta một quả vải. Sau khi ta ăn xong, thoáng chốc đã khôi phục hoàn toàn. Do đó ta đoán hắn có rất nhiều thứ quý giá, cho nên không hề để ý đến hai món này.”
Dương Tiễn nghe xong khóe miệng giật giật.
Khăn tay pháp bảo, quả vải tiên quả, lẽ nào Lý Nguyên là tiên nhị đại?
Nhưng cho dù là con trai của Nguyên Thủy Thiên Tôn không thể lụn bại như thế!
Hắn phát hiện, hắn thật sự không thể nhìn thấu Lý Nguyên.
Dương Thiền cầm lấy sáo đào, con ngươi đảo một cái, nét mặt không tốt lành gì hỏi Dương Tiễn: “Sau này ngươi còn nhốt ta nữa hay không?”
Trong lúc nói chuyện, nàng còn quơ quơ sáo đào lên phía trước, ý trong đó không cần nói cũng biết.
Dương Tiễn thấy muội muội uy hiếp, da mặt liền giật một cái.
Trêu chọc không nổi nữa rồi!
“Bỏ đi, sau này mặc kệ ngươi.” Dương Tiễn bất đắc dĩ nói.
“Ye!” Dương Thiền lập tức vui mừng nhảy cẫng lên.
Dương Tiễn sau khi khôi phục lại nguyên khí, lập tức đi đến giáo trường kiểm tra tình hình của thuộc hạ.
Dương Thiền cũng đi ra theo.
Nhìn một vòng, Dương Thiền không khỏi thầm tắc lưỡi, trong lòng cũng cảm thấy áy náy.
Yêu binh Mai sơn không một ai may mắn thoát nạn, toàn bộ đều chịu sự tấn công của sáo đào.
Ngoại trừ Mai sơn Lục Thánh đã dần hồi phục một khả năng cử động, toàn bộ yêu bình và tản tu khác đều nằm liệt trên đất, kêu rên yếu ớt.
Ngay cả Hao Thiên Khuyển cũng nằm bò ra đất nhãn mão kim tinh sùi bọt mép.
Điều duy nhất khiến Dương Thiền cảm thấy dễ chịu chính là những người này không nguy hiểm đến tính mạng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận