Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2052 - Vậy mà cha ta lại là đầu hói!

Dương Quá đảo mắt, nói: “Ta muốn đến Trường Sinh Thiên giới là sùng bái uy danh của Trường Sinh Thiên, muốn bái Trường Sinh Thiên làm sư phụ, hiện tại ngươi mau dẫn ta đến Trường Sinh Thiên giới đi.”
Dương Khang không bị canh mê hồn của Dương Quá rót vào.
Hắn nhìn vào mắt con trai mình, nói nhẹ nhàng: “Chẳng phải ngươi đã có cô cô rồi sao? Sao còn muốn bái Trường Sinh Thiên làm sư phụ?”
Dương Khang kinh ngạc nhìn lão già, giật mình nói: “Sao ngươi biết ta đã có cô cô?”
Lẽ nào lão già này đang âm thầm thăm dò chuyện của mình?
Hắn có mục đích gì chứ?
Trong lòng Dương Quá càng đề phòng lão già trước mắt này.
Dương Khang ung dung nói: “Ta chẳng những biết ngươi có cô cô, còn biết ngươi còn bái một lão già điên làm cha nuôi.”
Nói đến đây, giọng điệu của hắn trở nên có chút bất mãn.
“Nhận cha khắp nơi, không có cốt khí.”
u Dương Phong đối với Dương Khang hiện tại, chẳng xứng xách giày cho hắn.
Đương nhiên là Dương Khang bất mãn u Dương Phong làm cha của Dương Quá.
Đây chẳng phải là ngồi ngang hàng với hắn sao?
u Dương Phong đâu có tư cách này?
Trong lòng Dương Quá càng thêm khiếp sợ.
Hắn phát hiện người xa lạ già đến mức răng đều rụng hết này dường như rất rõ chuyện của hắn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Điều này quá quỷ dị rồi.
Lão già này rốt cuộc là ai?
Tuy khiếp sợ, nhưng miệng Dương Quá cũng không chần chờ.
Hắn bất mãn nói với lão già: “Sao ngươi có thể phỉ báng cha ta chứ?”
Dương Khang nhíu mày: “Cha nuôi mà thôi, cần kêu thân thiết như vậy không?”
Dương Quá đương nhiên nói: “Hắn truyền thụ công pháp cho ta, thật lòng đối đãi với ta, là người thật lòng đối tốt với ta trên đời này, đương nhiên ta cũng phải thật lòng đối đãi với hắn.”
“Hừ!”
Dương Khang hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt không cho là đúng nói: “u Dương Phong chẳng qua là nhầm ngươi thành u Dương Khắc mà thôi, ngươi còn tưởng hắn thật lòng đối đãi với ngươi, đúng là nực cười.”
Tu vi hiện giờ của Dương Khang đã có thể cảm ngộ vận mệnh Thiên Đạo, chuyện xảy ra trên người u Dương Phong, một ý niệm là có thể biết rõ, nên đương nhiên không giấu được hắn.
“Rốt cuộc ngươi là ai?”
Vẻ mặt Dương Quá trịnh trọng nhìn lão già, hỏi lần nữa.
Hắn đã hoàn toàn khiếp sợ.
Hắn không ngờ ngay cả chuyện này lão già cũng biết.
Sở dĩ u Dương Phong nhận hắn làm con trai, quả thật là xem Dương Quá là Khắc Nhi gì đó.
Trước đây, Dương Quá vẫn chưa biết Khắc Nhi trong miệng cha nuôi là ai, tên đầy đủ là gì.
Thì ra hắn tên là u Dương Khắc?
Tại sao lão già này lại rõ những chuyện này đến vậy?
Rốt cuộc hắn là ai?
Tiếp cận ta có mục đích gì?
Giờ phút này, trong đầu Dương Quá đều là dấu chấm hỏi.
Chỉ cảm thấy trên người lão già trước mắt có quá nhiều bí ẩn.
Dương Khang thấy biểu cảm khiếp sợ của con trai thì không giấu diếm thân phận của mình nữa.
Hắn nhìn Dương Quá, ung dung nói: “Chẳng phải ngươi muốn bái ta làm thầy sao? Vậy mà không biết ta là ai?”
Dương Quá khó hiểu, nói: “Ta muốn bái ngươi làm thầy khi nào…”
Đột nhiên, giọng nói của hắn trở nên nhỏ đi, hắn phản ứng mạnh mẽ, sau đó vẻ mặt không thể tin nhìn lão già, tròng mắt cũng sắp lồi ra khỏi hốc mắt.
Rất lâu sau, hắn mới nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi, ngươi là Trường Sinh Thiên?”
Dương Khang vốn muốn đứng thẳng người, đón nhận ánh mắt khiếp sợ của con trai.
Nhưng lúc thẳng người, lúc này hắn mới nhớ tới cơ thể gầy gò của mình bị Lý Nguyên hạ tà thuật khiến hắn hoàn toàn không cách nào đứng thẳng, điều này khiến hận ý của hắn đối với Lý Nguyên lại tăng thêm một phần.
Lý Nguyên, sẽ có một ngày ta khiến ngươi nợ máu trả bằng máu!
Hơn nữa, ngày này cũng không còn lâu đâu!
Trong lòng Dương Khang thầm nổi giận, nhưng trên mặt lại bất động.
Hắn bình tĩnh gật đầu với Dương Quá: “Không sai, ta chính là Trường Sinh Thiên.”
Dương Quá thấy lão già thừa nhận mình chính là Trường Sinh Thiên, lập tức há to miệng, vẻ mặt đờ đẫn, hoàn toàn không biết nên nói cái gì mới ổn.
Hắn hoàn toàn không biết rốt cuộc bản thân có nên tin lời của lão già này hay không.
Hắn rất khó liên hệ lão già có vẻ mặt nhăn nheo, tóc tai thưa thớt, răng rụng hết, còn gù lưng ở trước mắt với đại năng Tuyên Cổ chí cao vô thượng, thống trị hàng tỷ sơn hà lại với nhau.
Dù sao thì truyền thuyết Trường Sinh Thiên có thể trấn áp Chuẩn Thánh, như thế nào cũng có thể chữa vấn đề rụng tóc của mình đúng không?
Làm thế nào thì Trường Sinh Thiên cũng không thể hói được?
Răng cũng chẳng còn, nói chuyện còn lọt gió.
Loại người này, sao có thể là Trường Sinh Thiên?
Hơn nữa, ta đẹp trai như vậy, sao cha ta lại xấu đến thế?
Đột biến gen cũng không thể đột biến thành như vậy?
Điều này hoàn toàn không hợp logic, chắc chắn lão già này muốn chiếm tiện nghi của ta.
Đúng, chắc chắn là như vậy!
Nghĩ đến đây, Dương Quá lập tức bất mãn nói với lão già: “Lão già ngươi to gan đấy, sao lại dám giả mạo Trường Sinh Thiên? Lẽ nào ngươi không sợ vạn kiếp bất phục sao?”
Dương Khang không ngờ Dương Quá lại không tin lời hắn nói.
Hắn hứng thú hỏi Dương Quá: “Tại sao ngươi lại nói ta giả mạo?”
Dương Quá thản nhiên nói: “Sao Trường Sinh Thiên có thể xấu như ngươi được? Còn hói đầu, ngươi nghĩ Trường Sinh Thiên không cần thể diện nữa sao?”
Dương Khang: “...”
Nhìn thấy ánh mắt khinh thường của con trai, nghe thấy lời nói không khách sáo của con trai, da mặt Dương Khang co giật điên cuồng, trên trán hiện màu đen, trực tiếp choáng váng.
Hắn làm thế nào cũng không ngờ con trai mình lại gọi hắn là đầu hói, khiến hắn suýt chút nữa thì sặc nước bọt của mình.
Đứa con bất hiếu đại nghịch bất đạo này, có ai nói cha mình như vậy không?
Ngươi cho rằng ông đây muốn hói đầu, muốn răng rụng sạch, muốn gù lưng, muốn mặt đầy nếp nhăn, muốn làm thái giám à?
Còn không phải là bị Lý Nguyên hạ tà thuật sao.
Vậy mà lại vạch trần vết sẹo của lão tử trước mặt mọi người, nếu đây không phải là cốt nhục duy nhất của mình, chỉ sợ Dương Khang sẽ dùng một chưởng đánh chết Dương Quá.
Đúng là tuyệt tử!
Bạn cần đăng nhập để bình luận