Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1113 - Thương tổn không lớn nhưng vô cùng nhục nhã

Giống như không hề có vụ nổ tên lửa nào vậy.
Chuyện này.
Đám người này khủng bố vậy sao?
Mấy chục tên lửa phát nổ mà lại không nghe một tiếng động nào, đến đánh rắm cũng không?
Ba người Mộc Thạch Nhân đã triệt để không thể nào hiểu được loại năng lực này nữa.
Nếu như không phải Kỷ Thiên bị nổ tung thành tro thì nhóm bọn họ còn nghi ngờ, vừa rồi rốt cuộc có bom hạt nhân nổ hay không?
“Ôi, chỉ có từng ấy uy lực mà cũng đòi đối phó chúng ta. Đột nhiên ta cảm thấy mình đang bắt nạt một con giun dế.”
Nữ Oa nhìn nơi Kỷ Thiên hóa thành không khí mà thở dài, có hơi bất đắc dĩ nói.
“Không phải ngươi đang bắt nạt một con giun dế sao?” Hậu Thổ giễu cợt Nữ Oa một câu.
Nữ Oa lườm Hậu Thổ một cái: “Không phải lúc nãy ngươi cũng làm vậy sao?”
Ba người Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Mộc Thạch Nhân nghe thấy Nữ Oa và Hậu Thổ nói coi bọn họ là giun dế, tất cả đều không biết nên nói cái gì cho phải.
Tuy là những lời này thương tổn không lớn nhưng vô cùng nhục nhã.
“Bộp.”
Trong khi đám người Lư Khán Sơn không biết phải làm sao, chỉ thấy Nữ Oa phát ra một tiếng vỗ tay.
Sau đó, một người đàn ông trung niên với mái tóc vuốt ngược ra sau đột nhiên xuất hiện trong khách điếm
Chính là Kỷ Thiên vừa bị nổ chết lúc nãy.
Nếu Nữ Oa nói muốn hắn vĩnh viễn phải chịu nỗi khổ luân hồi, tất nhiên nàng sẽ không nuốt lời.
Chết rồi lại cứu sống.
Mộc Thạch Nhân, Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương nhìn Kỷ Thiên đột nhiên xuất hiện, toàn bộ đều không hẹn mà cùng kinh ngạc há to miệng, sợ đến hoàn toàn nói không ra lời, ai cũng đều nghẹn họng nhìn trân trối, có vẻ kinh hãi gần chết.
Kỷ Thiên không phải là bị nổ cho tan thành tro bụi rồi sao?
Tại sao lại sống lại được?
Bởi vì lúc nãy hắn chưa bị nổ chết, hay là còn có nguyên nhân khác?
Đừng nói mấy người Mộc Thạch Nhân mơ hồ, chính Kỷ Thiên lúc này cũng vô cùng nghi hoặc.
Chỉ thấy hắn không ngừng dùng tay sờ cánh tay, bụng, đầu, các nơi trên cơ thể mình, có vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ lại vừa bất ngờ.
“Ta, ta không phải đã bị hỏa tiễn bắn trúng sao? Tại sao còn chưa chết?”
Trí nhớ của hắn còn dừng lại ở khoảnh khắc hắn bị tên lửa bắn trúng, thân thể bị hóa thành không khí trong nháy mắt
Nhưng hắn sờ soạng thân thể của mình, đây là thật, chính mình, dường như, dường như, thật sự chưa chết. Còn sống?
Nhưng điều này sao có thể?
Vừa rồi chẳng lẽ là do nhìn thấy ảo giác hay sao?
Nhưng ảo giác này cũng quá chân thật rồi?
Trong khoảnh khắc hóa thành không khí, hắn đau đến tan nát tâm can.
Nữ Oa thấy dáng vẻ mờ mịt của Kỷ Thiên, lạnh nhạt giải thích một câu: “Ta đã nói ngươi sẽ nhận được vĩnh sinh, ngươi đương nhiên sẽ không chết.”
“Là ngươi cứu sống ta?” Kỷ Thiên đã phản ứng lại kịp, biểu tình tràn đầy khiếp sợ và bất ngờ.
Ba người Mộc Thạch Nhân, Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương cũng trợn to mắt nhìn Nữ Oa, có vẻ khó mà tin tưởng được.
Vậy mà lại là nàng cứu sống Kỷ Thiên?
Chính là một cái búng tay lúc nãy của nàng đã cứu sống hắn?
Nàng rốt cuộc là ai?
Vì sao lại mạnh như vậy?
Nữ Oa không tiếp tục giải thích thêm cho Kỷ Thiên nữa, chỉ thấy nàng lại vỗ tay một cái liền quăng Kỷ Thiên đến căn cứ của Yêu tộc ở Bắc Câu Lô Châu.
Giao Kỷ Thiên cho một tu sĩ Yêu tộc, để Yêu tộc hành hình Kỷ Thiên.
Thấy Kỷ Thiên biến mất theo tiếng kêu rên, ba người Lư Khán Sơn, Cung Vị Ương, Mộc Thạch Nhân còn lại vừa kinh vừa sợ, không biết làm sao.
Không biết vận mệnh đang đợi chờ mình, sẽ là cái gì? Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng càng hiếu kỳ, đám người kia đến cùng đều là những người nào? Vì sao thực lực bày ra lại mạnh như vậy?
Đúng lúc này, Lý Nguyên vẫn xem náo nhiệt lên tiếng.
Hắn nói với mấy người Lư Khán Sơn: “Nếu các ngươi muốn đi thì có thể đi, nhớ kỹ lúc rời đi lấy cả tiền phòng trên quầy luôn.”
“Ngươi, ngươi chuẩn bị thả chúng ta rời đi?” Mộc Thạch Nhân nghe vậy, vẻ mặt ngoài ý muốn.
Biểu cảm của hai người Lư Khán Sơn và Cung Vị Ương đều có vẻ vô cùng bất ngờ.
Bọn họ không ngờ rằng, sau khi đám người kia biết được bọn họ là luân hồi giả rồi mà còn có thể thả bọn họ đi.
Cái này có điểm không hợp với lẽ thường!
Không phải hẳn là sẽ mạt sát toàn bộ bọn họ sao?
Lý Nguyên thản nhiên nói:
“Chỉ cần không có mạo phạm chúng ta, mặc kệ hắn là sinh linh Hồng Hoang vẫn là sinh linh vực ngoại, chúng ta đều lười để ý. Có thể, một ngày mạo phạm chúng ta, dù cho chỉ là trong lòng một cái ý niệm trong đầu, vậy cũng phải thừa nhận sống không bằng chết đại giới.”
Đám luân hồi giả này, tuy mỗi lần xuyên việt đến một thế giới luân hồi sẽ tiến hành phá hư không điểm mấu chốt đối với thế giới luân hồi.
Có điều chỉ cần bọn họ không có mạo phạm Lý Nguyên, không có va chạm vào Lý Nguyên ranh giới cuối cùng, hắn cũng lười tính toán với những người này.
Giữ lại, dù sao cũng thú vị hơn trực tiếp giết.
Thấy Lý Nguyên thật sự chuẩn bị thả bọn họ đi, mấy người Lư Khán Sơn không khỏi vui mừng quá đỗi, tảng đá vẫn treo lên trong lòng rốt cuộc để xuống.
Đã không có nguy hiểm về tánh mạng, tâm tư mấy người đều sống lại.
Vẻ mặt Lư Khán Sơn trịnh trọng hỏi Lý Nguyên
“Tại hạ Lư Khán Sơn, không biết có thể may mắn biết danh hào của các vị tiền bối không?”
Hắn muốn biết, đám người kia, có phải nhân vật nổi tiếng Hồng Hoang hay không?
Chuẩn Đề đạo nhân đang bóp vai trái cho Lý Nguyên thấy Lư Khán Sơn hỏi danh hào của bọn họ, hắn có lòng muốn nhìn phản ứng của Lư Khán Sơn sau khi biết tên của bọn họ, bộ dạng nhất định sẽ rất thú vị.
Vì vậy hắn mở miệng nói:
“Ta tên Chuẩn Đề.”
Chuẩn Đề?
Mộc Thạch Nhân và Cung Vị Ương nghe tên này, cũng không có phản ứng gì, chỉ là Lư Khán Sơn lại mở to hai mắt nhìn, há hốc miệng.
Cằm cũng rơi trên mặt đất.
Giống như là nghe thấy được điều kỳ quái nhất, chuyện khó tin nhất vậy.
Chuẩn Đề, chẳng lẽ hắn chính là Chuẩn Đề Thánh Nhân một trong Tây Phương Nhị Thánh?
Bạn cần đăng nhập để bình luận