Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 2307 - Dương Thiền kinh ngạc (2)

Còn có, chẳng lẽ Nhạc Bất Quần tử vong, cũng là bởi vì nguyên nhân này?
Nhạc Linh San thống khổ lắc đầu nói: “Ta cũng không biết tại sao nàng muốn ngũ tạng lục phủ của cha ta.
Cha ta hiển nhiên không thể cho nàng, kết quả, Cát Tường không biết sử dụng tà pháp gì, rõ rành rành lấy toàn bộ ngũ tạng lục phủ của cha ta ra ngoài.
Cha ta cũng vì vậy mà đi đời nhà ma, đạo hạnh mấy trăm ngàn năm, hoàn toàn hủy hoại chỉ trong chốc lát, ngay cả nguyên thần cũng không thể trốn.”
Dương Thiền thấy Nhạc Linh San càng nói càng bi thương, cuối cùng thậm chí nhỏ giọng nghẹn ngào, Dương Thiền rất không đành lòng.
Nàng có thể hiểu rất rõ nỗi đau mất người thân.
Bởi vì nàng cũng đã từng mất đi.
Cũng may, cuối cùng cả nhà bọn họ đã được đoàn tụ.
Nàng vỗ nhè nhẹ bả vai Nhạc Linh San, an ủi: “Nén bi thương, chuyện đã xảy ra rồi, chỉ có thể nghĩ thoáng chút.”
Nước mắt lưng tròng, Nhạc Linh San thống khổ lắc đầu nói: “Việc này làm sao có thể nhìn thoáng được? Một ngày trước, gia đình chúng ta còn hòa hòa mỹ mỹ, tràn đầy hy vọng đối với tương lai. Kết quả trong nháy mắt liền âm dương lưỡng cách.”
“..... Đến bây giờ, ta vẫn còn chưa tin đây là thật. Nếu như thời gian có thể quay lại, ta thật hy vọng mình không bao giờ gặp Cát Tường.”
Nói xong, Nhạc Linh San đã lệ rơi đầy mặt.
Dương Thiền chỉ có thể tiếp tục ai ủi: “Thực ra, nếu như các ngươi thật sự có duyên phận, tương lai cũng không phải là không có cơ hội đoàn tụ.”
Vẻ mặt Nhạc Linh San kinh ngạc nhìn Dương Thiền, khó hiểu nói: “Nguyên thần đã biến mất, làm sao có thể còn cơ hội đoàn tụ?”
Dương Thiền giải thích: “Chỉ cần có năng lực đủ mạnh, cho dù là nguyên thần biến mất, cũng có thể từ trong dòng sông thời không, dòng sông luân hồi, tái tạo nguyên thần cho cha ngươi, từ đó sống lại.”
Nhạc Linh San líu lưỡi nói: “Tu vi mạnh cỡ nào mới có thể làm được như vậy!”
Dương Thiền: “Thánh Nhân đương nhiên có thể làm được, Chuẩn Thánh lợi hại một chút cũng có thể làm được. Vậy nên, cho dù là nguyên thần tiêu tán, không phải không thể sống lại, ngươi phải giữ vững hy vọng.”
Nhạc Linh San cười khổ nói: “Cho dù như thế,nhưng ta ngay cả Chuẩn Thánh cũng không quen biết, làm sao có khả năng mời được Thánh Nhân, Chuẩn Thánh hồi sinh cha ta?”
Nàng đã lớn như vậy, người có tu vi lợi hại nhất từng gặp, chính là Thái Ất Kim Tiên đại viên mãn.
Ngay cả Đại La Kim Tiên cũng chưa từng thấy, càng chưa nói Chuẩn Thánh, Thánh Nhân.
Vì vậy, những lời duy trì hy vọng Dương Thiền, đối với Nhạc Linh San mà nói, không khác gì không có hy vọng.
Dương Thiền: “Sự do người làm, chỉ cần ngươi có lòng này, cũng nỗ lực hướng về phía này, tương lai một ngày nào đó, ngươi có thể hồi sinh cha ngươi. Giống như là cha ta, không phải sau này sống lại sao?”
Nhạc Linh San nghe vậy, trong lòng càng đau khổ.
Nàng thầm nghĩ, cữu cữu Dương Thiền là Ngọc Đế, ca ca là Nhị Lang Thần, sư phụ là Nữ Oa Nương Nương, bối cảnh ngươi trâu bò như vậy, đương nhiên có thể hồi sinh cha ngươi.
Nhưng ta có thể so với ngươi sao?
Nhưng, nàng cũng biết, Tam Thánh Mẫu có ý tốt, vì vậy không nói lời trong lòng ra.
Ngược lại, nàng cảm thấy, Tam Thánh Mẫu quả nhiên thiện lương giống như lời đồn đãi.
Nàng và Tam Thánh Mẫu rõ ràng không phải rất thân.
Nhưng Tam Thánh Mẫu lại sẵn lòng chân thành ai ủi nàng.
Dương Thiền nhìn Cát Tường phấn điêu ngọc trác bên cạnh, sắc mặt nàng có chút phức tạp hỏi Nhạc Linh San: “Ngươi chuẩn bị xử trí nàng như thế nào?”
Nhạc Linh San nhìn thoáng qua Cát Tường, trong mắt tràn đầy oán hận, còn có sự bất đắc dĩ sâu đậm.
Nàng thở dài nói: “Ta thật ra muốn trực tiếp giết chết yêu nữ này, báo thù rửa hận cho cha, tiếc rằng, y phục trên người nàng, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, căn bản ta không làm gì được nàng.”
Ách!
Dương Thiền nghĩ đến y phục trên người Cát Tường, rất có thể là Hỗn độn chí bảo, nhất thời có thể lý giải sự bất đắc dĩ của Nhạc Linh San.
Đừng nói Nhạc Linh San, cho dù là Đại La Kim Tiên đến đây, đối mặt với chí bảo phòng ngự biến thái này, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Dương Thiền nhìn Cát Tường không muốn xa rời mình, rất khó tin, Cát Tường vậy mà lại dùng phương thức cực đoan, giết chết Nhạc Bất Quần như vậy.
Cát Tường này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Tại sao kỳ quái như thế?
Nhạc Linh San cũng chú ý tới dáng vẻ Cát Tường kéo ống tay áo của Dương Thiền, nàng không khỏi nhắc nhở thiện ý với Tam Thánh Mẫu: “Tam Thánh Mẫu, ta khuyên ngươi đừng gần gũi với Cát Tường quá. Ngươi đừng thấy bộ dạng vô hại của nàng hiện tại, nhưng nếu không cẩn thận, rất có thể bị nàng phản phệ. Cho nên, ta cảm thấy vẫn nên vứt bỏ nàng, để cho nàng tự sinh tự diệt.”
Dương Thiền nghe xong năng lực của Cát Tường, trong lòng quả thật cũng có chút lo lắng.
Nếu như Cát Tường thực sự muốn đối xử với nàng như đối đãi Nhạc Bất Quần, vậy hối hận không kịp. Dương Thiền ngồi xổm người xuống, nàng hỏi Cát Tường: “Cát Tường, ngươi rốt cuộc là ai, có thể nói cho ta biết không?”
Cát Tường nhìn nàng chằm chằm bằng đôi mắt to sáng ngời, lấp lánh lấp lánh nhìn Dương Thiền, có vẻ rất ngây thơ dễ thương.
Nhưng không hề mở miệng trả lời câu hỏi của Dương Thiền.
Nhạc Linh San nói: “Vô dụng, bất luận hỏi nàng thế nào, nàng cũng sẽ không mở miệng nói.”
Thấy Cát Tường không mở miệng.
Dương Thiền cũng có chút bất đắc dĩ.
Nên xử trí Cát Tường như thế nào đây?
Mang theo người thì nguy hiểm.
Vứt bỏ Cát Tường giống như Nhạc Linh San nói?
Nhưng Dương Thiền lại không đành lòng.
Dù sao, Cát Tường trông nhỏ như vậy, đáng yêu như vậy, ai lại cam lòng vứt bỏ Cát Tường?
Ai, khó thật.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên, ánh mắt Dương Thiền sáng lên, nàng cao hứng nói với Nhạc Linh San:
“Ta nghĩ đến một biện pháp xử trí Cát Tường.”
Nhạc Linh San hiếu kỳ nói: “Tam Thánh Mẫu muốn xử trí nàng như thế nào?”
Vẻ mặt Dương Thiền hưng phấn nói:
“Ta dự định dẫn nàng đi gặp một vị bằng hữu, chỉ cần biết lai lịch và phương thức năng lực của Cát Tường, chúng ta có thể căn cứ tình huống cụ thể mà đối xử với nàng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận