Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 437 - Tây Vương Mẫu rơi vào nguy hiểm?!!

Ba ba ba! Trong nháy mắt, những kiếm khí này nhanh chóng hướng tới thiên binh thiên tướng mà siết.
Dao Trì Kim Mẫu thấy thế, trên mặt nàng nở nụ cười lạnh. Nàng phất một ống tay áo, một cờ nhỏ hình tam giác màu trắng từ trong tay áo của nàng bay ra, đứng sừng sững trên bầu trời Thiên Đình.
Cờ nhỏ hình tam giác tung bay đón gió, sinh ra khí trời tỏa khắp mọi nơi, chục triệu vạn hư không cũng bị mùi thơm này bao phủ.
Tất cả thiên binh thiên tướng bị sương mù màu trắng bao phủ, ngay cả khí tức cũng biến mất.
Thuần âm kiếm khí bốn phương tám hướng lập tức phát ra linh quang chói mắt trong màn sương mù, siết sương trắng thành một trận sóng triều sôi trào.
Tuy nhiên cuối cùng, sương mù màu trắng đã chặn lại công kích của Thuần âm kiếm khí.
“Tố Sắc Vân Giới Kỳ!”
Tây Vương Mẫu nhìn chằm chằm lá cờ nhỏ hình tam giác trên bầu trời, trên mặt lập tức lộ vẻ khó coi.
Tố Sắc Vân Giới Kỳ là một trong số Tiên thiên ngũ phương kỳ, năng lực phòng ngự chỉ kém đài sen thập nhị phẩm một chút mà thôi, coi như là một trong những pháp bảo phòng ngự lợi hại nhất hồng hoang.
Giọng nói của Dao Trì Kim Mẫu trong sương mù màu trắng bay bổng: “Tây Vương Mẫu, ngươi cần gì phải không tự lượng sức mình phản kháng thiên uy như vậy. Chi bằng chủ động giao ra cây Bàn Đào, cũng có thể giữ lại chút mặt mũi.”
Tây Vương Mẫu lạnh lùng nói: “Để ta chủ động giao ra cây Bàn Đào, các ngươi đừng có si tâm vọng tưởng.”
“Chỉ là Tố Sắc Vân Giới Kỳ mà thôi, làm như ta không đánh bại được ấy.”
Vừa nói xong, nàng đột nhiên lấy Tử Kim Phượng Thoa trên tóc xuống.
Trực tiếp bắn thẳng tới Tố Sắc Vân Giới Kỳ.
Tử Kim Phượng Thoa là Tiên thiên linh bảo cực phẩm do Hồng Quân ở Phân Bảo nhai ban cho Tây Vương Mẫu, được xưng là không có gì không phá được, công kích vô song.
Sau khi Tử Kim Phượng Thoa bay ra ngoài liền biến mất trong hư không. Sau đó nó bắn tới Tố Sắc Vân Giới Kỳ phát ra sương trắng phòng ngự.
“Phá ngũ!”
Chỉ nghe thấy một tiếng vang nhỏ, màn sương trắng phòng ngự vô song đã bị Tử Kim Phượng Thoa đâm cho rách một đường.
Sau khi phá được một lỗ hổng, Tử Kim Phượng Thoa không hề dừng lại, trong nháy mắt hướng tới đám thiên binh thiên tướng trên bầu trời.
Tử Kim Phượng Thoa lóe lên giữa thiên binh thiên tướng, lập tức dưới tình huống thiên binh thiên tướng không hề hay biết vô số quân phiên dao động, trực tiếp bị Tử Kim Phượng Thoa đâm rách Nguyên Thần, đi đời nhà ma.
Tử Tiêu thần lôi đại trận cũng vì thế mà bị giảm uy lực.
Bởi vì tốc độ của Tử Kim Phượng Thoa quá nhanh nên hai người Hạo Thiên và Dao Trì muốn ngăn cản không kịp.
Hạo Thiên thấy thiên binh thiên tướng mình thật vất vả mới thành lập được bị chết bị thương vô số, không khỏi giận tím mặt.
“Vốn dĩ muốn cho ngươi một ít mặt mũi, không ngờ ngươi lại dám làm tổn thương thiên binh thiên tướng của ta. Nếu không bắt ngươi đền tội, uy nghiêm của Thiên Đình ta ở đâu.”
Vừa nói xong, phía sau hắn hiện ra vô số mặt trời, mặt trăng và ngôi sao, ngân hà vũ trụ.
Lấy hắn làm trung tâm, không gian bên trong phạm vi chục triệu vạn dặm, nháy mắt đã bị sao trời bao phủ.
Trong tinh không, dường như thời gian đều muốn ngưng lại.
Tây Vương Mẫu phát hiện, Tử Kim Phượng Thoa giống như rơi vào vũng bùn, tốc độ thoáng cái chậm hơn vô số lần.
Tây Vương Mẫu vội vàng vận chuyển pháp lực, thúc dục Tử Kim Phượng Thoa, muốn phá vỡ giam cầm của Hạo Thiên.
Tuy nhiên đúng lúc này, Dao Trì Kim Mẫu cũng ra tay. Nàng móc ra một Lưu Ly kính linh quang bốn phía từ trong tay áo.
Tấm gương hướng về phía Tử Kim Phượng Thoa, bạch quang lập tức dùng tốc độ vượt thời gian, đánh thẳng vào Tử Kim Phượng Thoa, đánh cho Tử Kim Phượng Thoa chấn động, Nguyên Thần Tây Vương Mẫu ký thác vào bên trong Tử Kim Phượng Thoa cũng bị một trận mê muội.
Công kích của Hạo Thiên và Dao Trì còn chưa kết thúc.
Nhân lúc Tử Kim Phượng Thoa bị đánh, Hạo Thiên thò bàn tay ra, xuyên qua hư không bắt được Tử Kim Phượng Thoa, cố gắng lấy Tử Kim Phượng Thoa làm của riêng.
Đối mặt với hai người Hạo Thiên và Dao Trì liên thủ công kích, Tây Vương Mẫu hơi luống cuống tay chân, phản ứng không kịp.
Nàng chú ý tới động tác của Hạo Thiên, càng kinh hãi khiếp sợ hơn.
Tử Kim Phượng Thoa là linh bảo hộ thân của nàng, không thể để Hạo Thiên cướp đi.
Nhưng mà lúc này Tử Kim Phượng Thoa bị lực thời gian của Chu Thiên Tinh Thần giam cầm, còn bị Thái Hư cảnh của Dao Trì đánh trúng, Tây Vương Mẫu muốn nhanh chóng thu hồi lại không thể nào làm được.
Trong lúc nóng vội, Tây Vương Mẫu dứt khoát thiêu đốt một giọt tinh huyết.
Tử Kim Phượng Thoa nhận được sự thôi thúc của tinh huyết, kim quang phóng ra trong nháy mắt tránh thoát khỏi sự giam cầm của Chu Thiên Tinh Thần, phá vỡ hư không bị Tây Vương Mẫu thu trở lại.
Tuy nhiên sắc mặt của Tây Vương Mẫu trở nên nhợt nhạt hơn.
Hạo Thiên và Dao Trì thấy Tử Kim Phượng Thoa trốn mất, không quá tức giận. Bọn họ hiểu được Tây Vương Mẫu chắc chắn đã phải trả giá không hề nhỏ mới có thể khiến cho uy lực của Tử Kim Phượng Thoa tăng lên gấp bội.
Nhưng một khi đã ra tay, Hạo Thiên và Dao Trì tất nhiên sẽ không cho Tây Vương Mẫu cơ hội thở dốc. Hai người lập tức bay ra từ trong xa giá, thi triển thần thông của riêng mình, bắt đầu điên cuồng công kích hộ sơn đại trận của thành Long Nguyệt.
Đối mặt với công kích của hai vị Chuẩn Thánh đại viên mãn, chỉ trong nháy mắt hộ sơn đại trận nhanh chóng muốn sụp đổ.
Trong lòng Tây Vương Mẫu vừa sợ vừa giận, nàng vừa ra tay chống lại Hạo Thiên và Dao Trì, vừa âm thầm phân phó đệ tử của mình Cửu Thiên huyền nữ, nói: “Huyền Nữ, ngươi nhanh chóng đi Triều Ca tìm Lý công tử, hãy nói Tây Vương Mẫu gặp nạn, thỉnh cầu hắn giúp đỡ.”
Cửu Thiên huyền nữ nghe thấy sư phụ truyền âm, lo lắng hỏi một câu: “Vị Lý công tử kia có thể giúp được chúng ta không?”
Nàng căn bản chưa từng nghe qua hồng hoang có một vị gọi là Lý công tử đại năng.
Tây Vương Mẫu nói: “Chỉ cần hắn bằng lòng, dễ như trở bàn tay.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận