Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1552 - Nguyên Thủy Thiên Tôn làm vật kéo

Xem Nữ Oa và Hậu Thổ còn có thể ỷ vào sủng hạnh của Lý tiền bối, diễu võ dương oai ở trước mặt ta hay không, ặc, Nữ Oa và Hậu Thổ thật đúng là có thể.
Tuy nhận được hệ thống, nhưng cũng không thể mạo phạm Lý tiền bối!
Nguyên Thủy Thiên Tôn hận không thể lập tức bay đến Nhân giới, thi triển thần thức, đi bắt lại con Miêu Yêu.
Chẳng qua, hắn vẫn cố gắng nhịn xúc động trong lòng.
Hắn tự nói với mình, không nên manh động, phải làm việc cẩn thận.
Miễn nhắc tới những Thánh Nhân như Lão Tử, Thông Thiên, Tây Phương Nhị Thánh phát hiện hành vi dị thường của hắn, từ đó khiến mấy vị Thánh Nhân chú ý.
Suy tư một lúc, đầu tiên là Nguyên Thủy Thiên Tôn đuổi Quảng Thành Tử và Xích Tinh Tử, khiến hai người không nên đi quấy rầy con Miêu Yêu.
Để tránh đánh rắn động cỏ.
Mà chính hắn lại sử dụng bí pháp, ẩn giấu khí tức, sau đó tạm thời ký sinh lên trên người một con tuần lộc sau núi, dùng tuần lộc che chở, len lén rời khỏi Ngọc Hư Cung.
Tuy, hành động núp trên người tuần lộc có phần mất thể diện.
Chẳng qua, vì hệ thống, mất thể diện thì mất thể diện.
Bây giờ mất chút mặt mũi, tương lai sẽ tìm lại gấp bội ở trên người Lão Tử, Thông Thiên, Tây Phương Nhị Thánh.
Bởi vì núp ở trên người tuần lộc, không thể bay nhanh, thế nên mất mấy canh giờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn mới đi đến địa điểm theo lời Quảng Thành Tử.
Dĩ nhiên, bây giờ, con Miêu Yêu đã sớm không thấy bóng dáng.
Để tránh dẫn đến sự chú ý của các Thánh Nhân khác, Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng không thể thi triển thần trí của mình để tiến hành tìm tòi.
Nhưng điều này lại không làm khó được hắn.
Hắn lập tức đánh ra một thuật tìm tung tích linh thức, sau khi tìm ra khí tức sót lại của mèo trắng, hắn đuổi theo luồng khí tức này.
Tìm kiếm tung tích mấy canh giờ, Nguyên Thủy Thiên Tôn phát hiện, hình như con Miêu Yêu rất thích náo nhiệt, đều là đi dạo ở trong thành trấn náo nhiệt, phồn hoa.
Còn thường xuyên không muốn rời khỏi ở trước vài quầy bán đồ ăn vặt.
Thậm chí, ở trước một vài quầy ăn vặt, hắn còn cảm nhận được nước miếng của khí tức mèo trắng lưu lại.
Điều này khiến hắn rất cạn lời.
Men theo khí tức của Miêu Yêu, Nguyên Thủy Thiên Tôn lại truy tìm tung tích một lúc, hắn cảm giác, khoảng cách bản thân cách Miêu Yêu càng ngày càng gần.
Trong lòng càng trở nên có phần kích động.
Xuyên qua một cánh rừng ở ngoại ô thành phố, Nguyên Thủy Thiên Tôn đang muốn đi vào thành phố này thì hắn đã phát hiện, Miêu Yêu núp bên trong thành phố này.
Chẳng qua, ngay vào lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên cảm thấy bên cạnh hư không truyền đến một trận dao động.
Sau đó, hắn nhìn thấy một bóng dáng màu sắc rực rỡ, thướt tha, chạy từ hư không ra ngoài.
Sau khi hắn thấy rõ diện mạo người này, trái tim không khỏi căng thẳng, có vẻ rất chột dạ, hỏng bét, thế nào lại gặp bà cô này?
Thì ra bóng dáng người mặc váy dài sặc sỡ không phải ai khác, lại là Đát Kỷ. Chỉ là, giờ phút này, dáng vẻ của Ðát Kỷ, có vẻ rất chật vật.
Chỉ thấy sau khi nàng thoát khỏi hư không, vội vàng dùng tay ngọc vỗ lồng ngực của mình, ổn định khí tức một chút, nàng thở hổn hển.
“Vù vù, nguy hiểm thật, nguy hiểm thật, cấm địa này quá nguy hiểm, suýt nữa đã ở lại bên trong rồi.”
Thì ra Đát Kỷ vừa hay thám hiểm này cấm địa dưới đất trở về.
Chẳng qua là, nhìn nét mặt của nàng, hiển nhiên chuyến này không thuận lợi, nói trở về, ngược lại giống như chạy trốn.
Đát Kỷ đột nhiên chú ý tới bên cạnh có một con hươu sao Thái Ất Kim Tiên kỳ, ánh mắt không khỏi sáng lên.
“Vừa hay pháp lực tiêu hao quá lớn, hay dùng ngươi bồi bổ.”
Nói xong, nàng lật tay, trong tay lập tức thêm một xe ngựa nhỏ tinh xảo đẹp đẽ.
Vứt xe ngựa nhỏ trên mặt đất, xe ngựa lập tức trở nên to lớn gấp mấy chục lần.
Thấy Đát Kỷ cầm dây cương, tới chỗ bản thân.
Nguyên Thủy Thiên Tôn có vẻ vô cùng do dự.
Vậy thì ta nên chạy hay không?
Có thể có tu vi của Đát Kỷ, nếu ta không dùng bản lĩnh thật sự, chỉ sợ chạy không thoát, nếu ta dùng bản lĩnh thật sự, vậy không phải lộ ra sao?
Nếu như Đát Kỷ biết ta ký sinh ở trên người một con yêu thú ti tiện, còn không cười đến rụng răng sao?
Hơn nữa, nhất định nàng sẽ nói chuyện này cho Thông Thiên giáo chủ, sau này không phải là ta vĩnh viễn đều không ngóc đầu lên nổi ở trước mặt Thông Thiên giáo chủ sao?
Thế nên không thể để cho Đát Kỷ biết, ta ký sinh ở bên trong con hươu sao.
Điều này thật sự mất thể diện.
Nhưng nếu như ta không trốn, Đát Kỷ coi mình thành vật cưỡi.
Ta đường đường là Thánh Nhân, giáo chủ Xiển giáo, tại sao có thể làm vật cưỡi cho người khác?
Đây không phải là trí thức quét rác, hoàn toàn không còn thể diện, xấu hổ như vậy?
Nếu như truyền đi, ta nào còn mặt mũi đối mặt với chúng sinh, đối mặt với đệ tử của mình?
Rốt cuộc nên làm thế nào cho phải?
Khi Nguyên Thủy Thiên Tôn nôn nóng vạn phần, Đát Kỷ đã cầm dây cương xe ngựa, chụp lên trên người con hươu sao.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhanh chóng né tránh.
“Ba!”
Đát Kỷ không chút do dự đánh đầu con hươu sao một cái.
“Trốn cái gì mà trốn, kéo xe ngựa cho bổn tiểu thư, không biết có bao nhiêu phúc phận, ngươi lại còn trốn, có chút mắt nhìn không?”
Nói xong, lại là một cái tát trên đầu con hươu sao
Đập đến mức mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hiện đầy sao, não chấn động một trận.
Nguyên Thủy Thiên Tôn: “...”
Hắn sắp khóc.
Phúc phận gì chứ, đây là vô cùng nhục nhã!
Nếu bị người đời biết ta kéo xe ngựa cho người khác, ta còn có thể diện nào sống trên đời?
Mé nó!
Ngay vào lúc này, Nguyên Thủy Thiên Tôn đột nhiên cảm thấy một thứ gì bị nhét vào bên trong miệng hươu sao, ngay sau đó, một luồng ngọt ngào không thể dùng lời nói mà hình dung được nở rộ trong vị giác của hắn.
Chỉ cảm thấy hưởng thụ không nói ra lời.
Hơn nữa, ngoài mỹ vị cực hạn, còn có một luồng linh khí hỗn độn rất thuần khiết, truyền vào kinh mạch của hắn, đi khắp tứ chi bát cốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận