Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1713 - Đường đi hẹp rồi!

Lỗ Trí Thâm ra vẻ oán giận nhưng thật ra lại rất vui mừng.
Lý Nguyên: “Ta thấy không phải đại sự gì nên cũng thôi.”
Mọi người trầm mặc không biết nên nói gì.
Hoàng Dung vội vã trở về khách điếm, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, thấy da gà trên người cũng lặn bớt.
Vừa rồi chứng kiến hành vi gây xấu hổ khủng khiếp của Vu Việt, nàng thật sự cảm thấy ngượng ngùng.
“Đồ ăn shit, dám ghét bỏ chiều cao của bổn tiểu thư. Lần sau gặp ngươi, trực tiếp đánh ngươi vãi cả shit ra xong bắt ngươi ăn sạch, xem ngươi có thật sự trâu bò như vậy hay không!”
“So ra mới phát hiện, tên bệnh sạch sẽ thuận mắt hơn nhiều.”
“Xem ra vẫn phải so sánh mới biết ai tốt ai xấu.”
Hoàng Dung nhìn thời gian, ừm, cách bữa trưa còn sớm.
Cho nên nàng lập tức cầm mâm đựng trái cây, đến hậu viện hái một chùm vải và một quả xoài.
Lại lấy một gói khoai chiên, một gói kẹo lạc, một gói thịt bò khô từ trên giá đồ sau quầy xuống.
Rồi lấy thêm một lon coca, tiện tay rút một cuốn tiểu thuyết Lý Nguyên vẫn thường đọc.
Sau đó ngồi trên ghế dựa ở lương đình hậu viện, bắt đầu nhàn nhã hưởng thụ điểm tâm sáng.
Nàng thích thú uống một ngụm coca, ợ ra một hơi, cảm thấy chuyện hưởng thụ nhất trên đời cũng chỉ đến thế này.
Ném một lát khoai chiên vào miệng.
Giòn rụm thơm ngon, thật sự quá ngon miệng.
Hoàng Dung cầm tiểu thuyết, nhìn cái tên ghi trên bìa.
“Kim Bình Mai? Tên này nghĩa là gì?”
Lúc bắt đầu thờ ơ lật xem, nàng không nghĩ gì cả, chỉ coi đây là một cuốn tiểu thuyết bình thường.
Nhưng đọc một lát, Hoàng Dung ngạc nhiên phát hiện.
Trong sách lại có một nhân vật tên Võ Đại Lang.
Cũng là một người vóc dáng thấp bé bán bánh hấp.
Hơn nữa vợ của Võ Đại Lang cũng tên là Phan Kim Liên?
Chẳng phải hộ gia đình bán bánh nướng cách khách điếm của họ không xa cũng tên Võ Đại Lang và Phan Kim Liên đó sao?
Hoàng Dung ở khách điếm đã hơn hai tháng, nàng tính tình hoạt bát, cho nên hàng xóm quanh khách điếm nàng đều quen biết.
Nhưng đây cũng chính là điều khiến nàng lấy làm kỳ lạ.
Sao một quyển tiểu thuyết lại xuất hiện người bên cạnh mình được?
Cũng trùng hợp quá rồi.
Chẳng lẽ gần đây có ai đó nhiều chuyện cố ý viết Võ Đại Lang và Phan Kim Liên vào tiểu thuyết?
Song dường như người viết tiểu thuyết không có hảo cảm với Võ Đại Lang và Phan Kim Liên.
Lại nói Phan Kim Liên từng là tiểu thiếp của Trương Đại Hộ, Trương Đại Hộ cố ý gả Phan Kim Liên cho Võ Đại Lang, để tiện tư thông với Phan Kim Liên.
Võ Đại Lang bắt gặp, thế mà vẫn có thể nhịn được.
Đáng sợ nhất là, tiểu thuyết còn viết Phan Kim Liên cố ý quyến rũ đệ đệ của Võ Đại Lang là Võ Tòng.
Hoàng Dung đọc tới đây, ngượng ngùng không dám đọc tiếp nữa.
Chỉ cảm thấy xấu hổ chết mất.
Nàng không thể tưởng tượng nổi, Phan Kim Liên dung mạo kiều diễm lại làm ra chuyện phá vỡ chuẩn mực đạo đức như vậy.
Nàng nghĩ, đây nhất định là tác giả tiểu thuyết viết bậy viết bạ.
Hoàng Dung thấy Phan Kim Liên quyến rũ Võ Tòng, vốn không định đọc tiếp.
Điều này khiến nàng nghĩ mà xấu hổ vô cùng.
Nhưng nàng thật sự tò mò, tiếp theo tiểu thuyết này sẽ viết Phan Kim Liên và Võ Đại Lang ra sao?
Cho nên nàng nén cảm giác xấu hổ, đọc tiếp.
Khi nàng thấy Tây Môn Khánh lên sàn, cả người chết lặng...
Càng xem, gương mặt Hoàng Dung càng đỏ. Đặc biệt là lúc Tây Môn Khánh, Phan Kim Liên và Vương bà uống rượu, nàng khỏi hoảng sợ ném cuốn sách trong tay đi.
Nàng nghĩ, người viết tiểu thuyết này chắc chắn có thâm thù đại hận với Phan Kim Liên và Võ Đại Lang.
Nếu không thì sao lại viết Phan Kim Liên dâm... Ầy, thôi bỏ đi, nàng không nói lên lời.
Cũng không biết Lý Nguyên lấy đâu ra cuốn tiểu thuyết này?
Lại lén đọc loại tiểu thuyết như vậy, không phải người tốt lành gì!
Hoàng Dung hít sâu mấy hơi để nội tâm bình tĩnh lại, rồi tiếp tục ăn kẹo lạc và khoai chiên mới dần hồi phục tinh thần.
Nàng nhìn tiểu thuyết bị ném xuống đất, do dự một lát lại nhịn không được nhặt lên.
Không phải ta muốn đọc.
Ta chỉ tò mò tác giả sẽ viết Võ Đại Lang và Phan Kim Liên ra sao mà thôi.
Hơn nữa, Lý Nguyên đọc được thì sao ta lại không đọc được?
Hoàng Dung tìm cho mình một cái cớ rồi đọc tiếp.
Song nàng không ngờ nội dung tiếp theo càng khó coi hơn.
Võ Đại Lang lại bị Phan Kim Liên và Tây Môn Khánh hại chết... Phan Kim Liên này ác độc vậy sao?
“Ngươi nhàn rỗi nhỉ?”
Ngay lúc Hoàng Dung đang tập trung tinh thần, một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, dọa Hoàng Dung giật nảy mình.
Chết toi, Hoàng Thế Vị đã trở về.
Nếu hắn thấy ta đọc Kim Bình Mai, sau này ta còn mặt mũi nào gặp người khác?
Dưới tình thế xấp bách, Hoàng Dung không kịp suy nghĩ, trực tiếp nhét Kim Bình Mai vào ống tay áo.
Giấu sách xong, nàng mới dám nhìn về phía Lý Nguyên.
Song ánh mắt nhìn Lý Nguyên cũng rất mập mờ, vẻ mặt hốt hoảng luống cuống, rõ là có tật giật mình.
“À, ờm, ngươi về rồi à?”
Lý Nguyên nhìn hoa quả, đồ ăn vặt và đồ uống trên bàn đá, nói: “Dám ăn vụng, trừ ngươi năm trăm năm tiền công.”
Hoàng Dung nghe vậy, lập tức nhảy dựng từ ghế dựa lên.
Nàng tức giận nói: “Hoàng Thế Nhân, dứt khoát bán ta cho ngươi luôn đi.”
Lý Nguyên bĩu môi nói: “Muốn bán mình cho ta, chí ít chờ ngươi cao thêm năm phân nữa đi.”
Hoàng Dung: “...”
Trên trán nàng lập tức toát ra ba sọc đen =.=|||.
“Ta nào có thấp? Trên đời này cón rất nhiều người thấp hơn ta có được không? Vì sao ai nấy đều ghét bỏ ta thấp?”
Lý Nguyên: “Nếu ngươi cứ muốn so sánh với Vũ Đại Lang thì ta cũng đành chịu.”
“Leng keng...”
Hoàng Dung đang định cãi lại thì đúng lúc này, nàng chợt nghe được một tràng tiếng chuông gió truyền đến từ bên ngoài.
Chẳng lẽ Tiểu Tê Tử đã trở về?
Nhưng còn chưa tới giờ cơm mà?
“Khách hàng tới cửa, còn ngây ra đó làm gì?”
Lý Nguyên nhẹ nhàng gõ đầu Hoàng Dung.
Hoàng Dung phản ứng lại, lập tức ôm đầu, thở phì phò ra đại sảnh chào khách.
Nàng đi tới đại sảnh, bất ngờ thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng trước quầy. Hoàng Dung không khỏi buột miệng kêu to: “Tên ăn shit, ra là ngươi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận