Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 390 - Khổng Tuyên, sau này ngươi chính là anh ruột của ta!

Lý Nguyên nghe vậy, không chút lựa chọn vứt mười lượng bạc cho Khổng Tuyên.
Khổng Tuyên thuần thục nhận lấy bạc, nhìn Lý Nguyên không kìm được vui mừng.
Hắn thân mật vỗ bả vai Lý Nguyên một cái, tán dương: “Đủ sảng khoái, người huynh đệ ngươi ta giao du chắc rồi, sau này ngươi có chuyện gì, ca bảo kê ngươi.”
Lý Nguyên vội vàng bỏ tay của Khổng Tuyên từ trên vai xuống: “Con người ta không có thói quen gọi người khác là ca.”
Khổng Tuyên không sao nói: “Ngươi không thích gọi ca, gọi thúc cũng được, dù sao với tuổi của ta, cho dù ngươi gọi ta là gia gia cũng chẳng mất gì.”
Lý Nguyên: “...Ta còn gọi là Tiểu Khổng đi, gia gia gì đó, ngươi không chịu nổi.”
Khổng Tuyên nghe vậy, lập tức xù lông nói: “Ta còn không chịu nổi mắt thường phàm thai như ngươi, nếu như ngươi biết tuổi của ta, hù chết ngươi.”
Lý Nguyên tùy ý nói: “Tàm tạm, cũng là một lượng kiếp, không đến nỗi hù chết.”
Khổng Tuyên nghe vậy, hai mắt không khỏi kinh ngạc mở to nhìn.
Hắn đánh giá trên dưới Lý Nguyên một chút, bất ngờ nói: “Sao ngươi biết được?”
Quả thật tuổi tác hắn vừa hay một lượng kiếp, chỉ có điều người biết chuyện đã ít lại càng ít, hắn không nghĩ tới một tiểu tu sĩ Địa Tiên kỳ như Lý Nguyên lại có thể một ngụm nói ra số tuổi thật sự của hắn.
Thật là kỳ quái.
“Đoán xem.”
Lý Nguyên thờ ơ nói một câu.
Trong lúc nói chuyện, hắn lại nhét một hai lượng bạc vào bên trên “đơn”.
Đương nhiên Khổng Tuyên không tin Lý Nguyên đoán, mặc dù trong lòng nghi ngờ, chỉ là hắn thấy lại bắt đầu một ván, vì vậy cũng bất chấp suy nghĩ, vội vàng nhét một hai lượng bạc lên trên “đôi”.
Trong lúc đặt cược, hắn hỏi Lý Nguyên: “Ngươi đã biết tuổi của ta, vậy ngươi cảm thấy ta có thể thừa nhận hay không?”
Lý Nguyên lắc đầu: “Không thể.”
Khổng Tuyên: “...”
Hắn im lặng liếc mắt nhìn Lý Nguyên: “Người trẻ tuổi, ngươi chơi xấu như vậy thì không có ý nghĩa gì!”
Lúc này, nhà cái mở cốc: “Hai bốn, năm, đại.”
Tổng cộng mười một, đơn.
Cược đại hoặc cược đơn nhận được gấp đôi tỉ lệ đặt cược.
“Mé!”
Khổng Tuyên thấy mình lại thua, tức giận chửi tục một câu.
Lý Nguyên cảm thấy mỹ mãn thu hồi được hai lượng bạc, hắn nói với Khổng Tuyên: “Ngươi xem, ta nói không sai chứ, một ván trước quả nhiên vận khí suy thần của ngươi ảnh hưởng tới ta.”
Khổng Tuyên tức giận nói: “Ta không tin ta lại xui như vậy, hôm nay ta nhất định cần phải cá mặn xoay người…”
Sau nửa nén hương, hai tay Khổng Tuyên trống không, vẻ mặt cười mỉa đi tới trước mặt Lý Nguyên: “Huynh đệ, ngươi xem, có thể cho ta mượn chút bạc để gỡ vốn được không, ta có dự cảm, ta sắp đến lúc đổi vận.”
Lý Nguyên ung dung nói: “Ta nói, ta không có thói quen làm ca của người khác.”
Khổng Tuyên nghe thấy “ca” là hiểu ý.
Hắn vội vàng nói: “Chỉ cần huynh đệ có thể cho ta mượn bạc, sau này ngươi chính là anh ruột của ta.”
“Trước kêu một tiếng để nghe xem nào.”
Lý Nguyên tung bạc trong tay.
Khổng Tuyên nhìn bạc, vội vàng kêu lên: “Ca.”
“Ừm, không tệ lắm.”
Lý Nguyên hài lòng gật đầu, hắn chia năm mươi lượng bạc cho Khổng Tuyên.
Nhận được bạc, Khổng Tuyên không kìm được vui mừng, lại nhanh chóng chạy đi đặt cược.
Chỉ là hắn thật sự là xui tận mạng, không lâu lắm, năm mươi lượng bạc lại bị hắn thua sạch trơn.
Sau đó hắn lại tới trươc bên trong: “Ca, ta có dự cảm, thiếu chút xíu nữa, thiếu chút xíu nữa là vận khí của ta tới.”
Ngươi lại cho ta mượn chút bạc!
Trong tay Lý Nguyên cầm hơn một trăm lượng bạc cho Khổng Tuyên toàn bộ, nói: “Một mình ngươi chơi, ta đi phòng ăn ăn cơm.”
Thấy Lý Nguyên hào phóng như vậy, mặt Khổng Tuyên cười sắp rách rồi: “Ngươi thật sự là anh ruột ta, quá rộng thoáng.”
Hắn hào sảng nói: “Ngươi đi ăn cơm đi, chờ lát nữa ta tính tiền cho ngươi.”
Vừa nói, hắn nhanh chóng chen vào chiếu bạc, lại bắt đầu đánh cược.
“Mau đặt cược, mau đặt cược, lần này nhất định Lão Tử có thể trở mình.”
Lý Nguyên bất đắc dĩ lắc đầu, hắn không nghĩ tới Khổng Tuyên lại nghiện đánh cược như vậy.
Lý Nguyên rời khỏi sảnh đánh cược, đi tới ngồi xuống một chỗ cạnh cửa sổ trong phòng ăn lầu hai, sau đó chọn vài loại món ăn hắn thích.
Ví dụ như sườn xào chua ngọt, thịt băm sốt đậu ngọt, trứng muối da hổ, gan xào.
Đợi một lúc, điếm tiểu nhị bưng tất cả món ăn lên, khi Lý Nguyên đang chuẩn bị ăn, hắn đã nhìn thấy cái đầu của Khổng Tuyên, nhìn đôn nhìn tây ở cửa đại sảnh.
Sau khi hắn nhìn thấy Lý Nguyên, ánh mắt sáng lên, lập tức vội vàng nói với Lý Nguyên: “Huynh đệ, thì ra là ngươi ở nơi này.”
Hắn bước nhanh đi tới trước mặt Lý Nguyên, nhìn thức ăn trên bàn, trên mặt không khỏi vui mừng quá đỗi: “Không nghĩ tới đến lại đúng lúc.”
Vừa nói, hắn không khách khí ngồi xuống, hô tiểu nhị: “Tiểu nhị, lấy thêm một bộ bát đũa và chén rượu, nhanh lên một chút.”
Lý Nguyên nhìn Khổng Tuyên, chế nhạo nói: “Ngươi tới giúp ta thanh toán đấy sao?”
Khổng Tuyên nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một vẻ cực kỳ xấu hổ: “Cái này, cái kia… hôm nay, vận khí của huynh đệ ta không nhiều, thua sạch tất cả tiền, chỉ có thể mời lần sau thôi.”
Lý Nguyên không bất ngờ: “Ta nói, hôm nay ngươi xui tận mạng, cứ đánh cược là thua.”
Giờ phút này Khổng Tuyên không thừa nhận không được, quả thật là mình xui tận mạng.
Khi nói chuyện, điếm tiểu nhị lấy ra một bộ bát đũa và chén rượu.
Khổng Tuyên nhanh chóng rét mỗi người một chén Tử Trúc Dịch cho mình và Lý Nguyên, sau đó hắn bưng chén rượu, mời rượu nói với Lý Nguyên: “Hôm nay mặc dù thua tiền, nhưng mà có thể quen biết huynh đệ hào sảng như ngươi, cũng coi như đáng giá, nào, ca ca ta mời ngươi một chén.”
Lý Nguyên chạm chén rượu mà không động: “Sao bây giờ ngươi lại biến thành ca? Mới vừa rồi không phải ngươi nói ta là anh ruột của ngươi sao?”
Khổng Tuyên liếc mắt nhìn Lý Nguyên, nói: ‘Ngươi chỉ sống mấy chục năm, không bằng số lẻ của ta, chẳng lẽ ngươi thật đúng là muốn làm anh ta sao!”
Lý Nguyên lắc đầu nói: “Không muốn!”
“Vậy không phải sao…” Khổng Tuyên tán thành nói.
Lý Nguyên: “Ngươi còn chưa đủ tư cách.”
Khổng Tuyên: “...”
Bạn cần đăng nhập để bình luận