Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1404 - Lão tăng quét rác bắt đầu ra vẻ!

Lúc này, Liễu Phàm vẫn đang quét cát bụi trên thềm đá, tỏ ra vô cùng bình tĩnh thong dong.
Nghe thấy câu hỏi của Hạo Thiên, hắn trả lời một cách lãnh đạm: "Ngươi cần gì phải cố hỏi trong khi đã rõ?"
Hạo Thiên khoan thai nói: "Vậy mà lại xuống tay với các tiểu bối, các hạ không được tinh tế lắm nhỉ!"
Liễu Phàm bình thản đáp: "Quấy nhiễu ta thanh tu, phá hoại đạo tràng của ta, dĩ nhiên ta phải ra tay. Mặc kệ chúng là tiểu bối hay lão bối."
Hạo Thiên không dông dài dây dưa với Liễu Phàm, hắn nói thẳng mục đích của mình: "Vì để mâu thuẫn không ầm ĩ thêm, ta hy vọng ngươi có thể thả toàn bộ người Thiên Đình ra ngoài."
Liễu Phàm thản nhiên nói: "Đơn giản thôi, chỉ cần các ngươi đảm bảo về sau vĩnh viễn không tới Minh Sơn tự quấy rầy ta thanh tu. Ngoài ra, nếu ngươi chịu nhận lỗi trước lão già này, đương nhiên ta sẽ bỏ qua cho đám trẻ ranh nhà các ngươi."
Nghe vậy, ánh mắt Hạo Thiên lập tức lạnh đi.
Thời không xung quanh cũng trở nên ngưng đọng.
Trên hiện trường tràn đầy tiếng gió rít.
Người Thiên Đình không đến Minh Sơn tự, là một chuyện dễ thực hiện. Nhưng muốn ta xin lỗi một hoà thượng quét sân ư? Điều này làm sao có thể?
Vả lại còn gọi hắn là trẻ ranh.
Hạo Thiên hắn sao có thể chịu đựng nỗi nhục này.
Người này, rõ ràng là đang cố tình hạ nhục hắn!
Hiển nhiên, Hạo Thiên chẳng thể nhẫn nhịn!
Diệu Giác đứng một bên cảm nhận được sát khí nồng nặc trong không khí, trái tim nhất thời trở nên căng thẳng, lòng thầm than khổ không thôi.
Liễu Phàm lão tổ ơi, tại sao ngươi lại bắt Hạo Thiên phải nhận lỗi?
Hạo Thiên là ai?
Chính là kẻ đứng đầu tam giới, là Tuyên Cổ Đại Năng học đạo cùng Thánh Nhân.
Thánh Nhân cũng phải nể mặt hắn đấy.
Trong cả hồng hoang này, e rằng chỉ có mình Hồng Quân mới có thể khiến hắn chịu lỗi.
Chao ôi, làm sao để chuyện này kết thúc đây?
Trong lòng Diệu Giác bồn chồn không yên.
Còn Như Lai lại tỏ vẻ hả hê ra mặt.
Nếu có thể khiến Hạo Thiên mất mặt, tất nhiên hắn sẽ rất vui, cũng phấn khởi khi việc đó thành công.
Bởi vậy, hắn im lặng không lên tiếng, xem Hạo Thiên ứng đối kiểu gì.
Nếu Hạo Thiên định động thủ, đương nhiên hắn sẽ không làm ngơ đứng nhìn.
Tâm trạng lúc này của Dao Trì, Trương Bách Nhẫn hiển nhiên cũng giống Hạo Thiên, cực kì phẫn nộ.
Nhưng Trương Khai Thái lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn một mực âm thầm quan sát Như Lai và vị tăng quét sân kia.
Thì ra đó chính là Như Lai.
Lão tăng quét sân kia cũng tự phụ quá.
Thấy cha nuôi mẹ nuôi tới mà vẫn đứng quét sân, dường như không thèm ý đến họ.
Chẳng biết tu vi người này rốt cuộc là gì?
Cha nuôi mẹ nuôi có phải là đối thủ của hắn không?
Biết bao suy đoán vụt qua trong đầu Trương Khai Thái.
"Muốn ta nói lời xin lỗi, vậy phải xem các hạ có bản lĩnh này không!"
Hạo Thiên cố nén cơn giận trong lòng, ngoài cười nhưng trong không cười.
Dao Trì lạnh lùng nhìn Liễu Phàm, cũng cất giọng: "Bản thân ta muốn xem ngươi có bản lĩnh gì mà dám nói năng ngông cuồng như thế."
Cuối cùng Liễu Phàm đã dừng tay khua chổi, cũng là lần đầu tiên đưa mắt nhìn Hạo Thiên và Dao Trì.
"Haiz."
Chỉ thấy hắn thở dài, trong giọng điệu tỏ ra âu sầu và bất đắc dĩ: "Vốn định cho các ngươi xin lỗi là xong, không ngờ các ngươi lại không biết đúng sai. Muốn thấy bản lĩnh của ta, dễ mà, chỉ sợ các ngươi không chịu nổi hậu quả thôi."
Nghe thế, trong mắt Hạo Thiên và Dao Trì lập tức bùng lửa giận hừng hực.
Lão tăng quét sân kia thực sự quá cuồng vọng.
"Hừ, bản thân ta muốn xem có hậu quả gì không!"
Vừa mới dứt lời, sau lưng Hạo Thiên và Dao Trì đồng thời hiện ra vô số tinh hà và tinh vân.
Muôn vàn ánh sao lóe sáng rồi chợt tắt, khánh vân trên đỉnh đầu hai người xông thẳng lên tầng trời ba mươi ba, vô vàn pháp tắc ngưng tụ thành lưu ly, trân châu, mã não, chiếu rọi rực rỡ.
Uy áp khủng khiếp tức thì thổi bay sông dài vĩnh cửu, tất cả dội hết vào người Liễu Phàm.
Chỉ thấy lực thời gian vần vũ trong thiên địa, uy áp vĩnh hằng hỗn độn đã bắt đầu sụp đổ.
Thấy thế, Như Lai không khỏi cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Hắn cảm thấy nếu mình đối mặt với công kích với cường độ này, chắc cũng không dám vận sức trực tiếp địch lại.
Xem ra, Liễu Phàm chọc điên Hạo Thiên và Dao Trì thật rồi.
Như Lai âm thầm vận pháp quyết, chuẩn bị nếu có gì không ổn thì sẽ ra tay ngăn cản đòn tấn công của Hạo Thiên và Dao Trì, giúp Liễu Phàm thoát khỏi nguy khốn.
Tuy tên Liễu Phàm này có hơi tự cao, nhưng dù sao cũng là cao thủ phật môn đang lên, đương nhiên Như Lai sẽ không trơ mắt nhìn Liễu Phàm bị Hạo Thiên và Dao Trì giết chết.
Hạo Thiên vừa bắt đầu đã thi triển thần thông riêng đỉnh nhất của bản thân.
Chuẩn bị hợp lực trấn áp Liễu Phàm.
Bọn họ hiểu rõ đạo lý đạo lý "sư tử vồ thỏ", nên phải dùng toàn lực.
Chung quy lại thì khẩu khí của Liễu Phàm khá là ngạo mạn, bọn họ cũng lo Liễu Phàm đang che giấu đường rút lui.
Vì vậy, không cho Liễu Phàm có bất cứ cơ hội phản kháng nào.
Đối mặt với đòn công kích liên thủ kinh khủng từ Hạo Thiên và Dao Trì, vẻ mặt Liễu Phàm vẫn bình thản ung dung, không hề bối rối chút nào.
Chỉ thấy hắn thong thả giơ cây chổi trong tay lên không, khẽ "quét" qua đám pháp tắc cuồn cuộn đang lao tới.
Nhất thời, càn khôn trở lại như cũ, thời gian tua ngược, hư không trở mình.
Công kích khủng khiếp do Hạo Thiên và Dao Trì phát động thoáng chốc lịm tắt, trở nên vô hình.
Chỉ trong nháy mắt, thiên địa lại khôi phục vẻ êm đềm.
Thấy vậy, Như Lai không khỏi mở to mắt nhìn, tỏ vẻ cực kì sửng sốt.
Rõ ràng hắn không thể ngờ rằng Liễu Phàm thưc sự lại dễ dàng ngăn chặn đòn liên thủ công kích của Hạo Thiên và Liễu Phàm.
Người kia thật sự chỉ là Chuẩn Thánh ư?
Vả lại, nhát chổi nhẹ nhàng mà hắn vừa khua, nhìn thì đơn giản nhưng ẩn chứa muôn vàn đạo văn pháp tắc huyền diệu vô song.
Cách vận dụng pháp tắc đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận