Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1715 - Chẳng lẽ Lý Nguyên thật là ba hắn!

“Hóa ra là một con rùa đen lông xanh rúc đầu. Chỉ biết trốn trong mai rùa, bản thân bị dồn ép đến sợ hãi cũng không biết xấu hổ nói mình mạnh mẽ.”
Tuy pháp thuật không thể đả thương được Vu Việt, nhưng Hoàng Dung rất không khách khí.
Nếu pháp thuật không thể làm tổn thương được, vậy thì tấn công bằng lời nói!
Vu Việt nghe mà trợn tròn mắt.
Nếu như nam nhân nào dám chế giễu hắn là rùa đen rúc đầu, lại còn thêm lông xanh, hắn đã sớm sử dụng linh bảo của bản thân tiễn đối phương đi đầu thai chuyển thế.
Nhưng đối phương lại là một mỹ nữ tuyệt thế.
Hình như cũng không phải là không thể chấp nhận được.
“Tiểu muội muội, ngươi đừng cố gắng hi sinh mình để tấn công nữa. Ngươi phải biết rằng ban nãy ngươi tấn công ta, nhưng ta vốn thương hoa tiếc ngọc nên một mực không đánh trả lại. Nếu không, bây giờ ngươi đã sớm khóc lóc đi tìm cha rồi.”
Hoàng Dung khinh bỉ nói: “Đừng ghê tởm nữa, ai mà thèm ngươi thương hại dùng khiên áp chế?”
“Ai nha, xem ra tiểu thư có thành kiến rất sâu với ta.”
Vu Việt bày ra bộ dạng thương tâm.
Đúng lúc này, Hoàng Dung thấy Lý Nguyên chậm rãi đi tới, không khỏi vui mừng khôn xiết.
Nàng vội vã chạy đến bên người Lý Nguyên, nắm lấy cánh tay của Lý Nguyên mà đong đưa: “Lý Nguyên, có người bắt nạt ta. Ngươi nhanh chóng giúp ta giáo huấn hắn đi. Với lại.”
Nàng nhắc nhở: “Ngươi cứ trực tiếp động thủ là được, không nên nói chuyện cùng với hắn. Miệng hắn phun đầy phân, cẩn thận ngươi lại mắc ói.”
Vu Việt: “…”
Hắn nghe Hoàng Dung nói miệng mình phun đầy phân, thật sự rất đau lòng.
Tuy nhiên, điều khiến hắn đau lòng nhất vẫn là việc Hoàng Dung ôm lấy cánh tay của Lý Nguyên lắc lư.
Đây rõ ràng là đang làm nũng.
Cũng quá thân mật đi?
Rõ ràng là nữ nhân ta nhìn trúng, sao có thể kéo cánh tay của nam nhân khác?
Cũng không biết tránh bị nghi ngờ.
Mấu chốt là, người nam nhân này lại đẹp trai như thế!
Tào, chán ghét không muốn nói nhiều!
Trên đời này sao lại có nam tử đẹp trai như vậy?
Còn để cho nam nhân khác sống nữa không?
Vu Việt thật sự bị đả kích.
Trước đây, hắn thấy tiểu thịt tươi và nam thần trên TV, cũng chưa từng có cảm giác quá tự ti.
Nhưng khi thấy Lý Nguyên, hắn lại tự ti!
Từ tận đáy lòng, hắn mong muốn Lý Nguyên sẽ nghe theo lời xúi giục của Hoàng Dung, động thủ tấn công hắn.
Như vậy, hắn mới có cớ để đánh Lý Nguyên thành đầu heo.
Chờ ngươi biến thành đầu heo, xem ngươi còn trêu hoa ghẹo nguyệt, câu dẫn muội tử nữa không!
Nghĩ đến sau khi Lý Nguyên biến thành đầu heo, mang bộ dạng mà tất cả nữ nhân đều tránh, trên mặt Dư Việt không tự chủ được lộ ra một nụ cười.
He he, như vậy thú vị thật!
“Ngươi cẩn thận một chút, nam nhân ăn phân này không biết đang suy nghĩ cái gì mà cười gian tà như vậy, nhất định đang suy nghĩ bậy bạ.”
Hoàng Dung chú ý đến vẻ mặt của Vu Việt, ngay lập tức nhắc nhở với Lý Nguyên.
Nàng không có hạ thấp giọng nói nên hiển nhiên Vu Việt cũng nghe thấy lời Hoàng Dung nói.
Ta trông hèn mọn bỉ ổi lắm sao?
Hắn lập tức kiềm chế được vẻ mặt bỉ ổi của chính mình, tràn đầy tự tin nói: “Ánh mắt nào nhìn thấy? Dáng vẻ của bản công tử lớn lên nhìn có khí phách, mặt mũi tràn đầy khí tiết chính trực, nào có bỉ ổi đâu?”
Sau đó, hắn không khách khí khiêu khích Lý Nguyên: “Tiểu bạch kiểm, ta khuyên ngươi nếu không muốn tự rước lấy nhục nhã, thành thật chờ ở một bên. Đánh nhau thật thì người thua thiệt chỉ có chính ngươi.”
Tức giận đi, nổi giận đi, thẹn quá thành giận đi, như vậy thì ta có thể động thủ rồi!
Vu Việt âm thầm cầu nguyện trong lòng.
Lý Nguyên cau mày và nói: “Tôi không thích bị người khác gọi là tiểu bạch kiểm.”
“Ta gọi đấy thì sao? Không phục thì ngươi tới đánh ta đi!”
Vu Việt rất phách lối.
Lão tử là người có hệ thống.
Kiêu ngạo chút thì làm sao?
Lão tử vốn kiêu ngạo như thế!
Không phục thì ngươi cắn ta đi!
“Hắn đã nói rồi, đừng do dự nữa, đánh hắn đi!”
Hoàng Dung ‘mê hoặc’ Lý Nguyên.
Thành thật mà nói, tuy nàng biết Lý Nguyên hẳn là rất lợi hại, nhưng cho tới bây giờ Hoàng Dung cũng chưa từng thấy Lý Nguyên ra tay.
Nàng cực kỳ tò mò với thực lực thật của Lý Nguyên.
Mà mai rùa của nam nhân ăn phân này cũng vô cùng lợi hại, bất kể nàng công kích ra sao thì nó cũng không có chút sức mẻ.
Cho nên Hoàng Dung muốn biết giữa Lý Nguyên và nam nhân ăn phân này, rốt cuộc ai lợi hại hơn?
Lý Nguyên có thể đánh vỡ mai rùa của nam nhân ăn phân không?
Thật mong chờ.
Lý Nguyên thấy Vu Việt lớn lối như vậy, bình tĩnh nói: “Để trừng phạt hành vi ăn nói lung tung của ngươi, ngươi tự đánh mình mười cái bạt tai đi.”
Phốc!
Sau khi Vu Việt nghe Lý Nguyên nói xong, thiếu chút nữa nằm xuống cười lăn lộn.
Người này thật là ngu ngốc!
Lại muốn ta tự tay đánh mình!
Ta không có bệnh, sao ta có thể tự đánh mình được?
Đúng là có bệnh!
Hoàng Dung nghe được cũng trợn tròn mắt.
Cảm thấy rằng hành vi của Lý Nguyên cũng quá kỳ lạ rồi.
Sao có thể để cho người khác tự mình đánh mình được?
Ngươi cũng không phải cha hắn, sao hắn phải nghe lời ngươi…Ngay khi Vu Việt cười nhạo, trong lòng Hoàng Dung than thở không dứt.
Đột nhiên, Vu Việt thực sự đã tự tát vào mặt mình.
“Chát! Chát!”
Âm thanh của cái tát lanh lảnh vang dội lại rất đàn hồi.
Đánh một lúc, trên gò má của Vu Việt in đỏ một dấu tay năm ngón rõ ràng, khóe miệng bay ra một vệt máu tươi.
Hoàng Dung lập tức ngay ngẩn cả người.
Nàng nhìn chằm chằm Vu Việt, như thể nàng cũng có chút choáng váng.
Não căn bản đã chuyển đi đâu mất.
Đây là tình huống gì?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Là ta xuất hiện ảo giác sao?
Vì sao nam tử ăn phân phải tự mình đánh mình?
Vì sao hắn phải nghe Lý Nguyên?
Chẳng lẽ Lý Nguyên thật sự là cha hắn?
Lúc này Vu Việt cũng vô cùng ngơ ngác.
Hắn không hiểu, vì sao mình phải đánh chính mình?
Sao tay ta lại không chịu khống chế?
Nam nhân đẹp trai này, rốt cuộc là ai?
Vì sao hắn bảo ta tự mình đánh mình, ta lại không chịu khống chế tự mình đánh mình?
Làm sao hắn làm được?
Bạn cần đăng nhập để bình luận