Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1778 - Phát hiện thân phận nữ hoàng của Tiểu Tê Tử

Vì vậy không ai trả lời Hoàng Dung.
Bọn họ nhìn quanh khách điếm một vòng nhưng không nhìn thấy Dương Chí đâu.
Chỉ thấy ba người Lý Nguyên, Tiểu Tê Tử và Hoàng Dung đang ăn ngồi ăn cơm.
Vì Hộ Long sơn trang là do Lý Nhị thành lập nên hai người Quy Nhất Đao và Đoạn Thiên Nhai chưa bao giờ gặp qua Tiểu Tê Tử, do đó họ không hề biết nàng chính là nữ hoàng.
Khi trông thấy Tiểu Tê Tử và Lý Nguyên, bọn họ rất kinh diễm.
Nhưng mà Đoạn Thiên Nhai và Quy Nhất Đao là người trầm tính nên dù có bị kinh diễm thì họ cũng không lộ ra thần sắc kỳ quái gì.
Đoạn Thiên Nhai hỏi ba người: “Xin hỏi, Dương Chí đang ở đâu?”
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử chắc chắn sẽ không trả lời.
Hoàng Dung vừa ăn vừa nói: “Tìm Dương Chí à, hắn đang ở trên lầu.”
Hoàng Dung vừa dứt lời đã thấy Đoạn Thiên Nhai và Quy Nhất Đao nhảy lên lầu hai.
“Vội vậy, chạy đi đầu thai hả!”
Hoàng Dung thấy thế không khỏi nhỏ giọng chăm chọc một câu.
Lý Nguyên và Tiểu Tê Tử chỉ im lặng ăn cơm.
Hoàn toàn không để ý đến Đoạn Thiên Nhai và Quy Nhất Đao.
Ngay lúc này, Hoàng Dung bỗng trông thấy Quách Lập và hai nam tử lạ mặt, lôi kéo nhau đi tới.
“Ồ, Quách cư hiệp, ngươi lại tới nữa hả.”
Hoàng Dung nói với Quách Lập.
“Các ngươi đừng cản đường ta nữa được không?”
Quách Lập bất mãn nói với Thành Thị Phi và Hải Đường.
Thành Thị Phi cố ý đi chậm chắn trước Quách Lập, vẻ mặt vô tội nói: “Bọn ta có cản đường Quách bộ đầu đâu, có trách thì chỉ có thể trách cái hành lang này quá nhỏ khiến ba người chúng ta phải chen lấn.”
Hắn vừa nói vừa lách vào vương hai tay ra.
Hải Đường: “Quách bộ đầu nếu ngại chen lấn thì đi phía sau đi.”
Quách Lập: “Các ngươi không cần phải dùng những tiểu xảo này, chuyện của Dương Chí, cơ bản không hề liên quan đến Hộ Long sơn trang.”
Ngay lúc này, Quách Lập nghe tiếng của Hoàng Dung, hắn theo bản năng nhìn phía nàng.
Hắn vừa gọi một tiếng “Hoàng” liền đứng ngay tại chỗ.
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Tiểu Tê Tử đang yên lặng ăn cơm, không dám tin vào mắt mình.
Đây không phải là Nữ hoàng bệ hạ sao?
Đây chắc chắn là Nữ hoàng bệ hạ!
Sao Nữ hoàng bệ hạ lại ở đây?
Còn ngồi ăn cơm với Lý Nguyên?
Bọn họ quen nhau sao?
“Ầm!”
Thượng Quan Hải Đường không ngờ Quách Lập lại đột nhiên dừng lại.
Nàng không để ý va vào người hắn.
Nàng cảm giác như mình vừa va vào một tấm sắt, đụng một cái choáng hết cả đầu làm nàng đau muốn chết.
Thành Thị Phi giang hai tay, đi về phía trước vài bước, bỗng nhiên hắn phát hiện Quách Lập vậy mà không có đi tới.
Hắn không khỏi kinh ngạc quay đầu lại nhìn.
Sau đó hắn phát hiện Quách Lập đứng im tại đó như người mất hồn, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, như thể nhìn thấy thứ gì đó vô cùng khó tin.
Thành Thị Phi nghi ngờ chớp mắt nhìn theo phía của Quách Lập.
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi có khí chất phong hoa tuyệt đại, dung mạo tuyệt thế đang ngồi ăn cơm.
Nữ tử như chìm trong thánh quang, xinh đẹp động lòng người, vô cùng thoát tục.
Thành Thị Phi không khỏi ngây người.
Hắn cũng có thể phần nào hiểu được vì sao Quách Lập lại không đi tiếp nữa.
Thành Thị Phi chế nhạo Quách Lập: “Ha ha, Quách bộ đầu, bình thường trông ngươi lão luyện thành thục, thật ngờ ngươi cũng là trong đồng đạo, hôm nào đó ta sẽ mời ngươi đến Vạn Hoa lầu…”
Quách Lập nghe Thành Thị Phi nói hươu nói vượn không khỏi biến sắc, toát cả mồ hôi lạnh…
Hắn giật mình, lập tức từ trong kinh sợ khôi phục lại.
Bất chấp tiếng quở trách của Thành Thị Phi, hắn lập tức cúi đầu, chạy chậm đến trước mặt Tiểu Tê Tử.
“Bịch” hắn quỳ xuống.
Lập tức khiến Thượng Quan Hải Đường, Thành Thị Phi và Hoàng Dung trợn tròn mắt.
“Quách bộ đầu, ngươi đây là…”
Thành Thị Phi còn chưa nói hết, đã nghe Quách Lập nói.
“Hạ quan Quách Lập, bái kiến ngô hoàng.”
Xoạch!
Nhất thời chỉ nghe thấy tiếng cằm rớt xuống đất.
Thượng Quan Hải Đường, Thành Thị Phi và Hoàng Dung đều há to miệng, hoàn toàn không khép lại được.
Bọn họ nhìn Quách Lập lại nhìn Tiểu Tê Tử vẫn đang bình tĩnh ăn cơm, vẻ mặt vô cùng khó tin.
Ta không nghe lầm đó chứ?
Quách Lập gọi Tiểu Tê Tử là “Ngô hoàng”, không lẽ Tiểu Tê Tử chính là Nữ hoàng bệ hạ!
Lẽ nào chuyện Lý Nguyên nói không phải là khoác lác mà là sự thật?
Nghĩ tới đây, Hoàng Dung không kìm được hít mấy ngụm khí lạnh.
Thượng Quan Hải Đường và Thành Thị Phi cũng phản ứng nhanh, họ nhanh chóng hồi phục tinh thần.
Sau đó, họ chạy chậm đến chỗ Quách Lập cũng quỳ xuống, đồng thanh nói: “Ty chức Thượng Quan Hải Đường/ Thành Thị Phi, bái kiến bệ hạ.”
Nội tâm Thành Thị Phi rất thấp thỏm.
Vừa rồi hắn nghĩ Quách Lập đã động phàm tâm nên mới đùa giỡn như vậy, mong Nữ hoàng bệ hạ có thể đại nhân đại lượng không trách tội tiểu nhân, tiểu nhân cũng không có ý gì.
Thành Thị Phi thầm cầu khẩn.
Tiểu Tê Tử gấp một miếng cá khô, rồi mới nói với Quách Lập: “Quách bộ đầu hãy bình thân.”
“Tạ bệ hạ.”
Quách Lập đứng dậy, cung kính đứng sang một bên.
Mà Thượng Quan Hải Đường và Thành Thị Phi vẫn tiếp tục quỳ trên mặt đất.
Trong lòng thấp thỏm không thôi.
Nữ hoàng chỉ cho mỗi Quách Lập đứng dậy, lại cố ý không gọi bọn họ, hiển nhiên là đang bất mãn với họ!
Sao Nữ hoàng bệ hạ lại ở đây?
Hoàng Dung trông thấy bộ dạng cung kính Quách Lập trước Tiểu Tê Tử, trong lòng càng khó tin hơn.
Không nghĩ tới Tiểu Tê Tử vậy mà lại thật sự là Nữ hoàng bệ hạ.
Mà ta lại gọi thẳng tên nàng như vậy…Chuyện này, có phải ta đã phạm vào tội bất kính rồi không!
Chết ta rồi.
Sao Tiểu Tê Tử có thể là Nữ hoàng bệ hạ được chứ?
Bầu không khí của đại sảnh có vẻ rất yên tĩnh.
Đúng lúc này, một tiếng ồn ào từ trên lầu truyền đến.
“Buông ta ra, các ngươi là ai? Tại sao lại bắt ta?”
Đây là giọng nói của Dương Chí trong lúc phẫn nộ mang theo lo lắng.
“Đúng vậy, sao các ngươi lại tùy tiện bắt người? Có còn vương pháp hay không?”
Đây là giọng nói của Quách Tĩnh, thật thà mang theo bất mãn.
Chỉ thấy Đoạn Thiên Nhai và Quy Nhất Đao áp giải Dương Chí chuẩn bị xuống lầu hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận