Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1582 - Quyền khuynh triều dã, Võ Chiếu lên trời!

Võ Chiếu nhận lấy tiểu thuyết.
Chỉ thấy trang bìa của tiểu thuyết in mấy chữ ‘Kiếm của Thập Tam thiếu gia’ bằng lối chữ Khải, tác giả Bạch Hiểu Sinh.
Nhìn thấy tên của tiểu thuyết, khóe miệng Võ Chiếu giật mấy cái.
Chẳng có mới mẻ gì so với ‘Nữ đế có thể nghe được tiếng lòng của ta’
Thấp kém!
Nén nỗi mỉa mai trong lòng, Võ Chiếu bắt đầu đọc nội dung tiểu thuyết.
Dường như tiểu thuyết lấy bối cảnh câu chuyện của Yến gia, một gia tộc tu chân ở Nam Lĩnh Tiên Đường.
Nhân vật chính của tiểu thuyết là Yến Thập Tam – một thiếu niên nối dõi của Yến gia.
Đọc đến đây Võ Chiếu không khỏi liên tưởng đến điều gì đó.
Nàng hỏi Võ Nguyên Khánh: “Vừa nãy ngươi nói phát hiện một mỏ tiên khoáng ở Nam Lĩnh, lẽ nào có liên quan đến Yến gia?”
Võ Nguyên Khánh gật đầu nói: “Mạch núi ở chỗ tiên khoáng vốn là một nơi vô chủ, trên pháp luật thuộc sở hữu của Tiên Đường. Mấy năm trước Yến gia trong lúc vô tình phát hiện ra mạch núi này lại tàng trữ tiên khoáng, thế là hối lộ huyện lệnh nơi đó làm giả, biến nơi vô chủ thành lãnh địa của Yến gia, sau đó lén khai thác tiên khoáng.”
“Trong lúc vô tình ta phát hiện được chuyện này, vô tình nói chuyện này cho các thuộc hạ nghe, kết quả trong lúc vô ý thuộc hạ lại để lộ tin tức này cho mấy người trong ma đạo.”
Võ Chiếu: “...”
Đương nhiên nàng biết Võ Nguyên Khánh chắc chắn không phải vô ý để lộ tin tức này cho người của ma đạo.
Nét mặt Võ Nguyên Khánh hơi tiếc nuối, tiếp tục nói: “Ma đạo đều là một đám người vì tu vi, vì tài nguyên tu vi mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, vô cùng hung ác, đương nhiên sẽ không bỏ qua miếng thịt này. Thế là Yến gia bị ma đạo diệt môn. Sau khi ta biết chuyện này thì vô cùng tự trách, thế là sai huyện lệnh nơi đó nhất định phải dốc sức điều tra, truy bắt ma đầu hung ác, thuận tiện để thuộc hạ dùng danh nghĩa của người ngoài mua mạch núi tàng trữ tiên khoáng đó.”
Hay cho thuận tiện!
Võ Chiếu âm trầm nói: “Tên Yến Thập Tam này là người sống duy nhất.”
Nét mặt Võ Nguyên Khánh tỏ ra hơi tiếc nuối nói: “Sau này ta cũng mới biết được, hóa ra Yến gia vẫn còn một người có thể thoát mạng dưới sự vây quét của gia tộc. Đó cũng là may mắn của Yến gia.”
Võ Chiếu không nói thêm gì, nàng lại tiếp tục đọc tiểu thuyết.
Bỗng nhiên nàng phát hiện, dường như tiểu thuyết cũng không phải là không có ích.
Không bao lâu sau, Võ Chiếu đã đọc xong quyển tiểu thuyết mấy trăm vạn chữ.
Quả nhiên trong tiểu thuyết này có rất nhiều chuyện về gia tộc Võ thị.
Chỉ có điều, phương thức xuất hiện của gia tộc Võ thị trong tiểu thuyết là một thế lực phản diện ẩn giấu rất sâu.
Năng lượng của gia tộc Võ thị ngập trời, đã âm thầm mua chuộc và bồi dưỡng lực lượng lớn.
Yến Thập Tam đạt được kỳ ngộ, sau khi tu vi đại thành thì bắt đầu báo thù cho gia tộc.
Sau đó từ từ phát hiện thì ra hung thủ thật sự phía sau Yến gia bị diệt môn thật ra là Võ gia.
Mà Yến Thập Tam còn thầm nảy sinh tình cảm, dây dưa không rõ với mấy nữ tử vãn bối được sinh ra ở Võ gia.
Lại là một phen yêu hận tình thù.
Trong tiểu thuyết, đương nhiên còn miêu tả Võ Chiếu.
Mà Võ Chiếu thì được miêu tả là người âm mưu rất sâu, sát phạt quyết đoán, âm thầm nắm trong tay toàn cục.
Sau cùng còn ra tay thu Yến Thập Tam vào Võ gia, dốc sức cho Võ gia.
Võ Chiếu đọc xong nội dung của tiểu thuyết, nàng không quan tâm đến Yến Thập Tam, mà lại tò mò Bách Hiểu Sinh.
Không biết Bách Hiểu Sinh này là người thế nào?
Tại sao lại biết nhiều chuyện đến vậy?
Còn có thể dự đoán tương lai?
Tại sao hắn lại viết những chuyện này thành câu chuyện, còn tung ra ngoài?
Rốt cuộc hắn có mục đích gì?
“Ngươi điều tra Bách Hiểu Sinh đó chưa?”
Võ Chiếu hỏi Võ Nguyên Khánh.
Chỉ là, nàng nhìn biểu cảm của Võ Nguyên Khánh hơi kỳ lạ.
Trong tiểu thuyết, Võ Nguyên Khánh có thể nói là có chút đau buồn.
Con gái Võ Chiêu Dung của hắn rất thích Yến Thập Tam, mà Võ Nguyên
Khánh bên này thì muốn đối phó Yến Thập Tam, Võ Chiêu Dung bên kia lại báo tin cho Yến Thập Tam.
Đúng là ăn cây táo, rào cây sung.
Võ Nguyên Khánh trả lời: “Ta đã điều tra rồi, kẻ đáng ngờ nhất chính là ông chủ tiệm sách. Chẳng qua ông chủ đó sống chết cũng không chịu thừa nhận mình là Bách Hiểu Sinh. Mà nơi này là kinh thành, ông chủ tiệm sách đó lại được rất nhiều thế gia chú ý, hơn nữa không rõ về hắn nên không tiện ép hỏi quá đáng.”
Võ Chiếu: “Tu vi của đối phương thì sao?”
Võ Nguyên Khánh: “Bề ngoài chỉ có cảnh giới Luyện Hư Hợp Đạo, không mạnh hơn người bình thường bao nhiêu. Nhưng nếu tiểu thuyết thật sự là do hắn viết thì chắc chắn không chỉ ngang đó.”
Võ Chiếu suy nghĩ một lúc, nói: “Ta muốn đích thân đi gặp ông chủ tiệm sách đó một chút, xem rốt cuộc hắn có gì đặc biệt, viết những tiểu thuyết này lại có mục đích gì.”
Võ Nguyên Khánh khen ngợi: “Có nhị muội đích thân đến đó, nhất định có thể điều tra rõ nội tình thật sự của đối phương.”
Võ Chiếu thản nhiên nói: “Thế giới này có rất nhiều cao nhân, ta cũng chỉ mới nhập môn mà thôi.”
“Cho nên ngươi làm việc với con cháu Võ thị tốt nhất là khiêm tốn một chút, nếu không ngày nào đó trêu chọc đến người không thể trêu chọc, cũng đừng trách ta không nể tình thân.”
Nói đến đây, trong đầu nàng không khỏi hiện ra bóng dáng của Lý Nguyên.
Đây là người không thể trêu chọc.
Võ Nguyên Khánh nghe vậy thì liên tục gật đầu.
Không dám nói thêm gì.
Hắn sợ nhị muội này còn hơn sợ cha mình.
Ngày hôm sau.
Lên triều sớm xong, sau khi xử lý xong chính vụ thì Võ Chiếu biến ra một bộ thường phục, đuổi người hầu đi, một mình đi về phía đường Trung Nguyên.
Không bao lâu sau, nàng lập tức đi đến trước một cửa tiệm không quá thu hút trên đường Trung Nguyên.
Chỉ thấy tấm bảng trên cửa viết “Thượng Nhã Thư Trai”.
Võ Chiếu đánh giá cẩn thận cục diện bên ngoài thư trai.
Chỉ là nàng phát hiện thư trai này vốn không có gì đặc biệt.
Không giống khách điếm của Lý Nguyên, tấm bảng trông bình thường, nhưng mấy chữ viết kì thực là dùng Đại Đạo Minh Văn viết ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận