Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 494 - Thân phận Đại Đạo bại lộ ở trước mặt Nữ Oa! (2)

Đại Đạo? Nàng không thể tưởng tượng là sự tồn tại như thế nào, đừng nói là siêu thoát Đại Đạo.
Khó trách ngay cả Đạo Tổ cũng không chịu được dao động pháp lực của Lý Nguyên, khó trách hắn có thể ném Hỗn độn chí bảo, Hỗn Độn linh căn như giày dép, khó trách hắn có thể suy tính tất cả, khó trách Dương Hòe và Thược Dược chỉ có thể làm người hầu cho hắn... Thì ra tu vi Lý Nguyên đã đạt đến cảnh giới không thể đo lường như thế! Ánh mắt Nữ Oa sáng quắc nhìn Lý Nguyên, giống như lần đầu tiên quen biết.
Lý Nguyên đột nhiên đưa tay đến trước mặt Nữ Oa, mở bàn tay ra.
Hô hấp Nữ Oa căng thẳng.
Chẳng lẽ, rốt cuộc tên đầu gỗ này đã thông suốt, muốn bày tỏ với ta sao? Ta có cần dè dặt một chút mới đồng ý không ta? Không thể dè dặt, nếu như dè dặt, Lý Nguyên tưởng thật thì làm sao bây giờ? Nghĩ tới đây, Nữ Oa lập tức vươn tay thon như ngọc ra, nhẹ nhàng nắm bàn tay của Lý Nguyên.
“Ta…”
Hai chữ bằng lòng vẫn chưa nói ra khỏi miệng.
“Ba!”
Đột nhiên, nàng cảm thấy bàn tay đau xót, chỉ thấy Lý Nguyên nhẹ nhàng đánh tay nàng.
“Ngươi làm gì vậy?”
Lý Nguyên kỳ quái nhìn Nữ Oa.
Nữ Oa ngơ ngác nói: “Không phải là ngươi…”
Đột nhiên, nàng thấy trong lòng bàn tay Lý Nguyên có một hồng quang mông lung.
Hồng quang tản ra Thái Dương Chân hỏa chi khí thuần túy.
Giữa hồng quang, một con Tam Túc Kim Ô đang cuộn thân thể giống như trẻ sơ sinh, không nhúc nhích giống như ngủ thiếp đi.
“Đây là chân linh bản nguyên của Lục Áp.”
Nữ Oa nhìn Tam Túc Kim Ô, kinh ngạc nói.
Nhưng nàng thế mà hoàn toàn không biết, mới vừa rồi Lý Nguyên giữ lại chân linh bản nguyên của Lục Áp như thế nào.
Đồng thời, trong lòng Nữ Oa còn hiện lên một hồi mất mát thật sâu.
Thì ra hắn không phải muốn bày tỏ với ta.
Hắn vẫn là một tên đầu gỗ!
Lý Nguyên đặt chân linh của Lục Áp trong tay Nữ Oa, nói: “Ngươi giao thứ hắn cho Ô Sào đi.”
Chỉ cần chân linh bản nguyên của Lục Áp vẫn tồn tại, chỉ cần thời gian vài chục vạn năm là Lục Áp có thể lại khôi phục về tu vi hiện tại.
Nếu Ðát Kỷ muốn giết hắn, vậy Lục Áp không thể không chết.
Chẳng qua, giống như những lời Nữ Oa nói, Lục Áp từng chiếu khắp vạn vật Hồng Hoang, cũng là người có công đức, thế nên Lý Nguyên ra tay, giữ lại một chân linh của Lục Áp.
Để hắn không đến nỗi chân chính tử vong.
Thời khắc sinh tử, đều trong một suy nghĩ của hắn.
Hoàng Anh bên cạnh nghe Lý Nguyên và Nữ Oa nói chuyện, chỉ cảm thấy không hiểu gì cả.
Nàng chưa từng tu luyện, từ nhỏ tiếp nhận giáo dục đại gia khuê tú, hoàn toàn không hiểu Đại Đạo, Thiên Đạo gì đó.
Chẳng qua, xem như nàng đã nhìn hiểu một điều, nữ tử sinh đẹp quá mức trước mắt này… khẳng định cũng thích Lý Nguyên.
Từ ánh mắt Nữ Oa nhìn Lý Nguyên là biết.
Có nữ tử xinh đẹp như vậy cũng thích Lý Nguyên, nếu Lý Nguyên không thích ta thì làm sao? Hoàng Anh có phần nghĩ đến phát sầu.
...
Trong quân doanh Triều Ca.
Nhiên Đăng lạy ba lạy về phía linh đường của Triệu Công Minh rồi rời đi.
Ngay sau đó, Tam Tiêu mang thi thể của Triệu Công Minh chuẩn bị trở về núi Đào Chỉ.
Văn Trọng thấy Ðát Kỷ và Tam Tiêu đều sắp rời đi, không khỏi gấp đến độ xoắn chân.
Hắn vội mở miệng giữ lại ba người.
Nếu như mấy người đi mất, hắn thật sự không biết nên chống cự tiến công của Tây Kỳ như thế nào.
Nhưng Tam Tiêu xuống núi, vốn chỉ vì báo thù thay huynh trưởng, hiện giờ Ðát Kỷ đã báo thù giúp các nàng, hiển nhiên các nàng không có lý do để ở lại.
Mà Ðát Kỷ, từ đầu đến cuối không có thiện cảm với Trụ Vương hoang dâm tàn bạo, nàng ước gì giang sơn Trụ Vương bị người khác giành lại thay thế, vì vậy càng không trợ giúp Văn Trọng.
Văn Trọng thấy không giữ được Tam Tiêu và Ðát Kỷ, chỉ cảm giấc giống như trời sập đất nứt, gấp đến độ trong nháy mắt, đầu tóc trắng một nửa.
“Chẳng lẽ, ông trời thật sự muốn diệt giang sơn Thành Thang sao?”
Vẻ mặt Văn Trọng bi thiết ngửa mặt lên trời hỏi.
Nhóm người Bạch Lễ, Hạnh Hoàn, Đặng Trung, Đào Vinh bên cạnh thấy thế, không khỏi vội vàng an ủi: “Văn thái sư không cần bi quan như thế, hôm nay thực lực Thành Thang vẫn mạnh hơn Tây Kỳ nhiều, chẳng qua thực lực dị nhân chưa đủ mà thôi, mà Văn thái sư giao hữu thiên hạ, chỉ cần đi mời vài kỳ nhân dị sĩ, nhất định có thể đánh bại Tây Kỳ.”
“Đúng vậy, xin Văn thái sư tỉnh lại.”
Nền tảng cơ sở không thể sụp xuống được.
Hạnh Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì, hắn đề nghị Văn Trọng: “Văn thái sư, không phải là ngươi biết ca ca Ðát Kỷ sao? Sở dĩ Ðát Kỷ có thể trấn giết Lục Áp, tất cả đều là vì hai giáo chủ của Xiển giáo, Nhân giáo kiêng kỵ ca ca của nàng, thế nên không ra tay.
Nếu như Văn thái sư có thể mời được ca ca Ðát Kỷ, lo gì không thể đánh bại phản nghịch Tây Kỳ?”
Văn thái sư nghe lời nói của Hạnh Hoàn, ánh mắt không khỏi sáng ngời, chỉ cảm thấy lời nói của Hạnh Hoàn rất có đạo lý.
Cho nên, hắn vội vàng lấy lại tinh thần, cưỡi tọa kỵ Hắc Kỳ Lân của hắn, bay về phía Triều Ca.

Quân doanh Tây Kỳ.
Sau khi nhóm người Khương Tử Nha biết Tam Tiêu và Ðát Kỷ đã trở về núi Đào Chỉ, không trợ giúp Văn Trọng nữa, sôi nổi vui mừng quá đỗi, trái tim treo lơ lửng rốt cuộc được thả lỏng.

Văn Trọng đi tới Triều Ca, không ra mắt Trụ Vương mà đi tới Thành Nam.
Nhìn thấy Lý Nguyên, Văn thái sư biết Lý Nguyên không thích quanh co lòng vòng, vì vậy không giấu diếm, nói thẳng rõ ràng ý đồ đến đây.
Giờ phút này, Nữ Oa đã mang chân linh của Lục Áp rời đi, trong viện, chỉ còn lại hai người Lý Nguyên và Hoàng Anh.
Chỉ thấy Lý Nguyên đang dùng dao nhỏ điêu khắc một khúc gỗ, mà Hoàng Anh tò mò nhìn Lý Nguyên điêu khắc.
Hoàng Anh nhìn thấy Văn Trọng, không khỏi thất kinh.
Lập tức đứng dậy hành lễ.
Văn Trọng biết nàng là con gái của Hoàng Phi Hổ, trong lòng lập tức có phần hụt hẫng.
Nhớ ngày đó, hắn hy vọng có thể tác hợp Lý Nguyên với con gái của hắn. Đáng tiếc, con gái của mình không có ý chí tiến thủ, bị Hoàng Phi Hổ nhặt tiện nghi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận