Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 397 - Thân phận Nữ Oa bại lộ, Khổng Tuyên rạn nứt!

“Được rồi, đừng nói nữa, chúng ta đi vào nhanh một chút, không biết Lý công tử và Ðát Kỷ có ở đó không?”
Vân Tiêu dừng đùa giỡn hai muội muội.
Quỳnh Tiêu lên gõ cửa.
Dương Hòe mở cửa lớn.
Trong khoảng thời gian Tam Tiêu vẫn luôn quản lý Quỷ Hồn ở núi Đào Chỉ Địa phủ, vì vậy không biết tu vi thật sự của Dương Hòe.
Quỳnh Tiêu giống như trước, tùy tiện hỏi Dương Hòe: “Dương quản gia, Lý công tử các ngươi và Ðát Kỷ ở nhà không?”
Dương Hòe gật đầu: “Công tử ở trong đình mát của hồ nước, tiểu thư đi xa rồi, ba cô nương muốn tìm công tử, thì tự đi hồ nước tìm hắn.”
“Thật tốt quá, Lý Nguyên ở nhà.”
Quỳnh Tiêu vui mừng kêu lên.
Đát Kỷ ở Cam Uyên mà không biết quan tâm ta đi nơi nào, thật sự là tỷ muội hoa giả.
Đoàn người xuyên qua viện, đi tới hồ nước.
Sau khi các nàng nhìn thấy vài hình bóng trong hồ nước, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ngơ, trở nên cùng kinh ngạc.
Nữ Oa nương nương lại ở nơi đây.
Tam Tiêu lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiến lên hành lễ với Nữ Oa, nói: “Đệ tử Triệt giáo Vân Tiêu, Bích Tiêu, Quỳnh Tiêu bái kiến Nữ Oa nương nương.”
Vốn dĩ Tam Tiêu không nhận ra Nữ Oa, các nàng đã gặp Nữ Oa một lần, cũng chỉ biết Nữ Oa là Linh Oa đạo nhân.
Chẳng qua sau này thân phận của mấy Thánh Nhân bại lộ, Tam Tiêu cũng nghe chuyện Ðát Kỷ nói, Linh Oa đạo nhân là Nữ Oa nương nương, cho nên bọn họ biết Nữ Oa.
Giờ đột nhiên nhìn thấy Nữ Oa ở nơi đây, đương nhiên muốn nhanh chóng hành lễ.
Nữ Oa nhìn thấy Tam Tiêu, không khỏi gật đầu: “Thì ra ba người các ngươi, miễn lễ.”
“Đa tạ Nữ Oa nương nương.”
Lúc này Tam Tiêu mới đứng dậy, chỉ là vẻ mặt lộ vẻ có phần câu nệ, không qua loa đại khái như lúc trước.
Khổng Tuyên Bên cạnh nghe thấy Tam Tiêu gọi, miệng mở rộng đến mức đặt được quả dưa hấu vào, da đầu trực tiếp rạn nứt.
Trời ạ, Linh Oa cô nương lại thật sự là Nữ Oa nương nương - Thánh Nhân Yêu tộc.
Hắn nhớ tới bản thân lúc trước nói đầu óc Nữ Oa có chút ngu ngốc, còn nói Nữ Oa “kẻ không biết không sợ”, còn nói Nữ Oa muội tử Khổng Tuyên lập tức có loại xúc động muốn ngất.
Trong lòng càng thấy sợ không thôi.
Mẹ nó, lúc trước rốt cuộc ta tìm đường chết cỡ nào thế! Bây giờ ta còn có thể sống, quả thực là... kỳ tích hồng hoang.
Khó trách nàng lợi hại như thế, Thánh Nhân có thể không lợi hại sao? Nếu nàng thật sự là Nữ Oa, vậy lão già coi cửa, nha hoàn tên Thược Dược kia… tại sao nàng còn gọi tiền bối? Còn nữa, sao Nữ Oa nương nương cử chỉ thân mật với Lý Nguyên như vậy?
Ngoài kinh hãi, khiếp sợ, nghi ngờ trong đầu Khổng Tuyên càng tăng lên, khiến đầu óc hắn rối loạn một mảnh.
Đột nhiên, Khổng Tuyên nghĩ đến cái gì, lập tức lấy lại tinh thần.
Hắn vội vàng đứng bật dậy, quỳ xuống đất hành lễ bồi tội nói với Nữ Oa: “Khổng Tuyên bái kiến Nữ Oa nương nương, lúc trước không biết thân phận của nương nương, có nhiều mạo phạm, mong nương nương xá tội, xá tội.”
Vừa nói chuyện, mồ hôi lạnh đã ướt sau lưng hắn, thấp thỏm trong lòng không thôi, sợ Nữ Oa một chưởng chụp chết hắn.
Nữ Oa nhìn Khổng Tuyên, giễu cợt nói: “Bây giờ ngươi cầu xin tha thứ, không cảm thấy muộn sao?”
Khổng Tuyên nghe vậy sắp khóc.
Huhuhu, vì sao cái miệng ta nhỏ lại nói lung tung, đắc tội Thánh Nhân, chỉ sợ chết chắc.
Hắn đột nhiên nghĩ đến Lý Nguyên.
Quan hệ Lý Nguyên và Nữ Oa tốt như vậy, nếu như cầu xin hắn, khiến hắn cầu xin Nữ Oa, nói không chừng còn có thể nhặt cái mạng nhỏ về.
Nghĩ tới đây, Khổng Tuyên lập tức tội nghiệp nhìn Lý Nguyên: “Lý gia, ngươi cầu xin nương nương, cứu ta.”
Lý Nguyên đối Nữ Oa nói: “Ngươi cũng đừng trêu chọc hắn.”
Nữ Oa cười hà hà.
Lạnh lùng trên người lập tức biến mất không thấy bóng dáng.
Lúc trước nàng đã dạy dỗ Khổng Tuyên, hiển nhiên sẽ không trừng phạt hắn nữa, chẳng qua là nàng cố ý dọa Khổng Tuyên mà thôi.
Nàng phất tay nói với Khổng Tuyên: “Được rồi, nể mặt mũi Lý Nguyên, tạm tha ngươi lần này.”
Khổng Tuyên nghe vậy, lập tức vui mừng quá đỗi: “Đa tạ Nữ Oa nương nương, đa tạ Nữ Oa nương nương.”
Khổng Tuyên bò dậy từ trên mặt đất, chỉ là hắn không dám ngồi xuống nữa.
Ngồi chung với Thánh Nhân, lá gan phải lớn cỡ nào chứ.
Suy nghĩ một lúc, Khổng Tuyên cảm thấy vẫn nên cáo từ lui xuống.
Nếu không sống ở chỗ này, hắn thủy chung có loại cảm giác Như vác cỏ trên lưng.
“Lý gia, Nữ Oa nương nương, ta nhớ ra còn có chút việc, nên cáo từ trước.”
Lý Nguyên gật đầu.
“Đi đi, nhớ kỹ để lời nói của Lý Nguyên ở trong lòng.”
Nữ Oa nhắc nhở một câu.
Khổng Tuyên gật đầu, hắn rời khỏi viện, chỉ cảm thấy còn có loại cảm giác ngất ngất.
Không nghĩ tới, hôm nay bản thân lại gặp được Thánh Nhân, thật sự là không thể tưởng tượng nổi.
Đi tới viện biển hoa, Khổng Tuyên đột nhiên nhìn thấy Dương Hòe đang cầm một cây chổi quét sân.
Hắn nhớ Nữ Oa lại gọi Dương Hòe là tiền bối, trong lòng không khỏi khẽ động.
Chẳng lẽ, lão già giữ cửa, thật sự là một sự tồn tại cường đại ư? Nếu không, tại sao Nữ Oa cung kính với hắn như vậy? Thánh Nhân không tùy tiện gọi người khác là tiền bối.
Nghĩ đến thế, Khổng Tuyên lập tức dừng bước, cung kính hành lễ với Dương Hòe: “Bái kiến Dương tiền bối.”
Dương Hòe không để ý đến hắn, tiếp tục quét chỗ hắn.
Khổng Tuyên thấy thế, không dám tỏ vẻ bất mãn.
Hắn lo lắng bản thân lại chọc tới sự tồn tại không thể trêu chọc.
Cao nhân, chắc chắn đều có chút tính tình kỳ quái.
Rời khỏi phủ đệ, Khổng Tuyên mới hoàn toàn bình tĩnh lại, chỉ cảm thấy ánh sáng phía ngoài sáng rỡ một chút.
Một khắc mới vừa rồi biết được thân phận của Nữ Oa, thật sự là hù chết hắn.
Rất may cuối cùng hữu kinh vô hiểm.
Chẳng qua, trong lòng hắn càng ngày càng tò mò thân phận Lý Nguyên.
Rốt cuộc Lý Nguyên là người gì? Tại sao quan hệ với Nữ Oa đặc biệt như vậy? Hơn nữa tại sao hai người hầu của hắn có thể được Thánh Nhân tôn trọng? Lý Nguyên nói tương lai của ta làm hòa thượng, còn có thể thành vật cưỡi cho người khác, nếu là sự thật thì phá giải như thế nào? Vô số nghi ngờ tràn ngập ở trong tim Khổng Tuyên, xoắn đầu Khổng Tuyên thành bột nhão, chỉ cảm thấy sầu chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận