Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 588 - Con bà nó, bọn họ không phải là đang lười biếng đấy chứ?!

Mặc dù, tu vi hiện giờ của Linh bảo đại pháp sư, nhờ vào khí vận hương hỏa, cũng đã hồi phục đến Đại La Kim Tiên sơ cấp.
Suy nghĩ của Linh bảo đại pháp sư và Văn Trọng giống nhau, vốn không bằng lòng bán mạng cho Ngọc Đế, vì thế lúc đánh nhau với Tôn Ngộ Không, cũng hời hợt không ra sức giống vậy.
Trong lòng Tôn Ngộ Không mặc dù càng nghi ngờ, nhưng nếu Linh bảo đại pháp sư lười biếng, hắn cũng tận lực phối hợp.
Thế là, sau khi Tôn Ngộ Không cũng với mấy vị Đẩu Bộ thần tiên ‘ đại chiến’ mấy chục hiệp, Linh bảo đại pháp sư liền cùng với thuộc hạ ‘thở hồng hộc’ quay trở về quân doanh.
Long Tu Hổ trong miệng còn nói mãi: “Thực lực của con khỉ này quá mạnh rồi, suýt nữa bị hắn đánh bị thương.”
Tôn Ngộ Không: “...”
Hắn cảm thấy, Long Tu Hổ có tư cách tranh đấu chọn làm ảnh đế tốt nhất.
Lý Tịnh thấy Đẩu bộ cũng thua trận, lại vẫn không có một ai bị thương, trong lòng không khỏi nổi lên chút nghi ngờ.
Lực chiến đấu của Tôn Ngộ Không không giống người khác, uy lực của Kim Cô bổng lại càng vô hạn, chỉ cần bị Kim Cô bổng quét trúng, không chết cũng tàn phế, sao Văn Trọng và Linh bảo đại pháp sư bọn họ còn cầm Kim Tiên và bảo kiếm, ‘liều mạng’ mấy hiệp với Kim Cô bổng mà vẫn không có việc gì?
Con bà nó, bọn họ không phải là đang lười biếng đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Lý Tịnh ngay lập tức liền phái Đặng Thiền Ngọc ra ứng chiến Tôn Ngộ Không.
Đặng Thiền Ngọc vừa không phải là tu sĩ Xiển giáo, cũng không phải là đệ tử Triệt giáo, do vậy nàng giống với đám người Đặng Cửu Công, Tiêu Thăng, Đậu Vinh, xem như là người bên Thiên Đình.
Lý Tịnh muốn xem thử, Đặng Thiền Ngọc đấu pháp với Tôn Ngộ Không, có phải cũng là phô trương thanh thế hay không.
Nếu như không phải, vậy thì có thể khẳng định, Văn Trọng và Linh bảo đại pháp sư chắc chắn là đang lười biếng!
Tôn Ngộ Không thấy bên Thiên Đình vậy mà lại phái ra một vị nữ tướng, liền cười to nói với Lý Tịnh: “Haha, Thiên Đình bọn ngươi lẽ nào hết người rồi sao? Sao lại phái một nữ tử ra ứng chiến? Nếu như để người khác biết Lão Tôn ta đánh nhau với một nữ tử, cho dù là đánh thắng, cũng chẳng vinh quang gì!.”
Đặng Thiền Ngọc thấy Tôn Ngộ Không coi thường mình, trong mắt liền lóe lên chút giận dữ.
“Xem chiêu”
Nàng không muốn lợi dụng, nên mở miệng nhắc nhở trước một câu, rồi mới tung ra Ngũ Quang Thạch.
Tôn Ngộ Không mặc dù nhận được lời nhắc nhở, trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng vẫn là bị Ngũ Quang Thạch đánh trúng vào má.
Chỉ thấy má của hắn lập tức bị đánh đến mức đóm lửa văng khắp nơi, đau vô cùng.
“Mẹ kiếp, cái quái gì thế? Đau chết ta rồi!”
Hắn phản ứng lại, ngay lập tức liền không phục hét lớn với Đặng Thiền Ngọc: “Lại lần nữa, ta không tin ngươi còn có thể đánh trúng!”
Đặng Thiền Ngọc cũng không khách khí, trong lòng khẽ động, ba khối Ngũ Quang Thạch đồng thời bay ra.
Tôn Ngộ Không mặc dù vẫn luôn nhìn chằm chằm vào động tác của Đặng Thiền Ngọc, thế mà chỉ cần đang ở trong ngũ hành, Ngũ Quang Thạch liền bách phát bách trúng, không trượt phát nào.
Vì thế mà cho dù Tôn Ngộ Không có tránh né, hay là định dùng Kim Cô bổng ngăn cản, nhưng đều không thể tránh được sự công kích của Ngũ Quang Thạch.
Trên người bị đánh trúng liên tiếp mấy cái.
Mặc dù, chút công kích này, vốn không thể tổn hại đến thân thể dũng mãnh của Tôn Ngộ Không, nhưng thật sự rất đau.
Tôn Ngộ Không cũng bị Ngũ Quang Thạch đánh ra chân hỏa, chỉ thấy hắn vận chuyển khí huyết, giáp vàng, váy chiến mặc trên người liền bị một tầng huyền quang màu đỏ bao trùm.
Đây đúng là huyền quang hộ thể do tu luyện ngưng kết lại.
Sau khi huyền quang hộ thể hiện ra, Tôn Ngộ Không cũng ngay lập tức không tránh không né, một đường xông về phía Đặng Thiền Ngọc.
Mặc dù, hắn lại bị Ngũ Quang Thạch đánh trúng mấy cái.
Nhưng mà, Ngũ Quang Thạch đánh trên huyền quang hộ thể, mặc dù đánh đến mức huyền quang ngày đêm bất định, chớp tắt không ngừng, nhưng lại không phá tan được phòng ngự của huyền quang.
Rất nhanh, Tôn Ngộ Không liền bay đến trước mặt Đặng Thiền Ngọc, Kim Cô bổng trong tay không chút do dự đánh về hướng Đặng Thiền Ngọc.
“Ngươi đánh ta chín cái, ta cũng phải đánh ngươi chín cái”
Đặng Thiền Ngọc lại không chút hoảng hốt tung ra song đao pháp bảo của nàng, bình tĩnh vững vàng nghênh đón Kim Cô bổng.
“Bang bang”
Thế mà, song đao của Đặng Thiền Ngọc vừa tiếp xúc với Kim Cô bổng, liền cảm nhận được một sức lực to lớn kinh khủng từ chỗ Kim Cô bổng dâng lên.
Song đao lập tức tan vỡ, bể thành bột mịn, cây đao nàng cầm trong gan bàn tay cũng bị chấn động đến đau nhức không thôi.
Nếu như không phải là tượng người thế thân giúp nàng hóa giải công kích trên tay, hai tay của Đặng Thiền Ngọc chỉ sợ cũng đã bị làm cho vỡ nát rồi.
Đặng Thiền Ngọc lúc này mới hiểu ra, sức mạnh của Tôn Ngộ Không vậy mà lại kinh khủng đến mức độ này.
Tôn Ngộ Không đánh vỡ binh khí của Đặng Thiền Ngọc, không ngừng nghỉ chút nào, tiếp tục khống chế Kim Cô bổng, đánh về phía Đặng Thiền Ngọc.
“Bang bang bang!”
Trong nháy mắt, Đặng Thiền Ngọc liền bị đánh trúng ba cái.
Đặng Thiền Ngọc nhịn xuống đau nhức như kim châm muối xát, hai khối Ngũ Quang Thạch đánh trúng mắt của Tôn Ngộ Không, khiến cho công kích của Tôn Ngộ Không bỗng nhiên chậm lại.
Đặng Thiền Ngọc liền nhân cơ hội này, bay trở lại trong quân doanh...
Mắt của Tôn Ngộ Không bị Ngũ Quang Thạch đánh trúng, không những đau đến bứt rứt thấu xương, nước mắt cũng rơi đầy mặt.
Hoãn một hồi lâu lúc này mới khôi phục lại.
Hắn nhìn Đặng Thiền Ngọc bị mình đánh ba cái, lại vẫn như cũ không có việc gì, tròng mắt thiếu chút nữa trừng cả ra ngoài rồi.
Tu vi của nữ tử này chẳng qua là giai đoạn sau của Thái Ất Kim Tiên, sao đầu còn cứng hơn cả đầu của Lão Tôn ta?
Bị Kim Cô bổng đánh ba cái vậy mà vẫn không có việc gì? Kỳ quái, quá kỳ quái!
Tôn Ngộ Không nhịn xuống nghi hoặc, hỏi Đặng Thiền Ngọc: “Ngươi tên là gì? Có còn can đảm lại chiến đấu với Lão Tôn ba trăm hiệp nữa không!”
Đặng Thiền Ngọc thản nhiên nói: “Ta tên Đặng Thiền Ngọc, ngươi đều bị ta đánh khóc, ta không muốn ức hiếp ngươi nữa.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận