Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1708 - Trình xã giao đỉnh chóp

Hoàng Dung kiễng chân, duỗi dài cổ, cuối cùng cũng nhìn rõ tình hình trong đám người.
Chỉ thấy trung tâm có một nam tử trẻ tuổi, đang lớn tiếng nói gì đó không hề kiêng kị, như chốn không người.
Nam tử trông chỉ chừng hai mươi ba, hai mươi tư tuổi, mặc một bộ y phục sĩ tử bằng vải thô, hình dung văn nhã, gầy yếu mỏng manh.
Song giọng hắn lại cực kỳ to.
Lúc nói chuyện, gân cổ có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Xin chào mọi người. Hãy nhìn về phía ta, ta có chuyện cần tuyên bố với mọi người.”
“Ta là Vu Ngưu Bút. Không hề khoa trương, trên đời này không ai trâu bò hơn ta, ta chính là người trâu bò nhất thế giới! Rốt cuộc ta trâu bò đến mức nào? Ta dám ăn phân, các ngươi có dám không?”
Nam tử dừng một lát, lại nói: “Một lần ta có thể ăn mười cân phân, ai trong số các ngươi dám ăn? Các ngươi nói Vu Ngưu Bút ta có trâu bò không?”
“...”
Im lặng.
Cực kỳ im lặng.
Quảng trường nhỏ vốn hết sức náo nhiệt thoáng cái biến thành không tiếng quạ kêu.
Ai nấy nghe được đều tròn mắt há miệng.
Họ lặng người nhìn bóng dáng tràn đầy tự tin, thần thái sáng láng, không để ai vào mắt đứng ở trung tâm, vẻ mặt hỗn loạn trong gió.
Hoàng Dung cũng kinh ngạc há hốc miệng, quên cả cắn hạt dưa.
Nàng không thể tưởng tượng được lại có người lấy chuyện mình ăn phân ra nói?
Còn hùng hồn tuyên bố trước mặt quần chúng nữa chứ?
Hắn không biết xấu hổ à?
Dù sao Hoàng Dung nghe được cũng cảm thấy xấu hổ gần chết.
Da gà nổi khắp người.
Lúc mọi người còn đang chết lặng, chỉ thấy người tên Vu Ngưu Bút kia đi tới một sạp bán bánh nướng.
Chính là sạp hàng của Võ Đại Lang.
Lúc này, Võ Đại Lang cũng chìm trong nỗi khiếp sợ.
Vu Ngưu Bút vứt cho Võ Đại Lang một lượng bạc, sau đó cầm một cái bánh nướng từ trong sọt lên ăn.
Ăn một miếng nhỏ, chỉ thấy hắn tỏ ra cực kỳ say mê mà lớn tiếng cảm thán: “Ôi... Đây là hương vị tuổi thơ, hương vị của mẹ, ngon quá đi mất.”
Nói rồi, ăn lại ăn một miếng nữa, tiếp tục thở than: “Ôi... Hạnh phúc quá, cuối cùng cũng được nếm lại hương vị của mẹ, thật sự quá hạnh phúc!”
Mọi người tiếp tục trầm mặc.
Nhìn nam nhân đầy tự tin, không coi ai ra gì kia, chỉ thấy cảm xúc xấu hổ như thiên lôi cuồn cuộn trong lòng hầu như sắp tràn ra cả dải ngân hà.
Nhưng muốn xấu hổ cũng là hắn xấu hổ chứ, sao chúng ta lại thấy xấu hổ được?
Vô số người cùng nảy ra một câu hỏi trong đầu.
“Đệt, nếu tên này không có bệnh ta sẽ chồng cây chuối gội đầu.”
Lỗ Trí Thâm lẩm bẩm.
Hoa Tử Hư hâm mộ nói: “Nếu ta có da mặt dày như hắn thì em nào mà chẳng cua được?”
Tống Giang lập tức ngồi xích ra xa Hoa Tử Hư: “Nếu ngươi dám làm chuyện này trước mắt mọi người thì đừng bao giờ nói quen bọn ta, bọn ta còn cần thể diện.”
Hoa Tử Hư cạn lời: “Nếu ta làm được thì đã chẳng hâm mộ hắn.”
Lâm Xung hỏi Lý Nguyên: “Lý công tử, ngươi nói có phải tên này bị thần kinh không?”
Lý Nguyên: “Tuy hắn có bệnh nhưng không phải thần kinh.”
“Thế là bệnh gì? Bệnh tâm thần à?”
Hoa Tử Hư tò mò hỏi.
Lý Nguyên thong thả đáp: “Như hắn gọi là trình xã giao đỉnh chóp.”
Phụt!
Cả đám cùng phun nước.
“... Có loại bệnh này luôn hả?”
Lỗ Trí Thâm nghệt mặt ra.
“Thế giới rộng lớn đúng là không gì không có.”
Tống Giang cảm khái.
“Suỵt, đừng lên tiếng, Vu Ngưu Bút lại chuẩn bị hành động kìa.”
Hoa Tử Hư nhắc nhở.
Vu Ngưu Bút vừa cảm khái, vừa hăng say ăn xong bánh nướng.
Đột nhiên, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào một ông lão râu tóc bạc phơ giữa đám người.
Vu Ngưu Bút lách mình đến trước mặt ông lão, hai tay kéo tay hắn, có vẻ cực kỳ kích động.
Cả gương mặt đều ửng hồng.
Hắn lớn tiếng nói với ông lão: “Ôi trời ơi, trời đất, ngươi chính là hồng hoang thánh nhân Nguyên Thông giáo tôn đây mà? Đệch, thật sự là Nguyên Thông thánh nhân. Nguyên Thông thánh nhân, ta sùng bái ngươi đã lâu. Sao ngươi lại ở đây? Ngươi đã ăn chưa? Nguyên Thông thánh nhân, hãy ký tên cho ta với...”
Ông lão bị hành động của Vu Ngưu Bút dọa cho liên tục lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.
“Ngươi có bệnh à, sao ta lại là thánh nhân được?”
Vu Ngưu Bút không nghe ông lão giải thích mà hô to với những người vây xem xung quanh: “Các huynh đệ, đừng lo lắng. Đây là Nguyên Thông thánh nhân. Đù, Nguyên Thông thánh nhân lại đến Trường An chúng ta, mọi người mau cùng ta hoan hô, để Nguyên Thông thánh nhân cảm nhận được sự nhiệt tình của người Trường An.”
Nói rồi hắn lập tức hét lên: “Nguyên Thông, Nguyên Thông ta yêu ngươi, như chuột yêu gạo!”
Nhưng người xung quanh không có trình xã giao đỉnh chóp, cũng không thể bất chấp xấu hổ, làm sao hét hò được?
Hơn nữa, hồng hoang thánh nhân có Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên giáo chủ chứ không có Nguyên Thông giáo tôn.
Tiêu cục Viên Thông thì đúng là có.
“A... Nguyên Thông thánh nhân ta yêu ngươi!”
Vu Ngưu Bút thấy mọi người không hò hét theo hắn cũng không thèm để ý, tiếp tục quên mình hét to.
Sau đó hiện trường cực kỳ xấu hổ.
Dọa ông lão kia sợ hãi quay đầu bỏ chạy, chỉ hận cha mẹ đẻ ra mình có mỗi hai chân.
Vu Ngưu Bút thấy ông lão chạy mất cũng không đuổi theo.
Chỉ thấy hắn đột nhiên lấy ra một xấp giấy Tuyên Thành từ trong người, sau đó bắt gặp một nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp thì phát cho nàng một tờ.
Vừa phát hắn vừa lớn tiếng nói: “Các bạn nữ độc thân ơi, hãy đọc thật kỹ xem, phàm là điều kiện phù hợp đều có thể tới tìm ta báo danh, người xuất sắc sẽ được chọn. Không cần tranh giành, mọi người không cần tranh giành, chỉ cần điều kiện phù hợp đều sẽ có cơ hội.”
“Đương nhiên nếu điều kiện không đạt tiêu chuẩn, mong các ngươi hãy biết thân biết phận, không cần đến lãng phí thời gian.”
Hoàng Dung đứng trong đám người cũng nhận được một tờ.
Khi nhìn thấy nội dung viết trên giấy Tuyên Thành, nàng cũng không biết nên bày ra biểu cảm gì mới tỏ rõ sự bất lực cạn lời trong lòng mình.
Tuyển thê: một hoặc nhiều đối tượng.
Chú thích: Nếu có nhiều người xuất sắc điều kiện tương đồng thì về nguyên tắc ta sẽ đồng ý để các ngươi đồng thời qua lại với ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận