Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1925 - Tuyên thệ chủ quyền với Lý Nguyên!

Ngược lại, Tiểu Quách tự hỏi mình không dám.
Vì vậy đối với nữ tử phong hoa tuyệt đại trước mắt này, Tiểu Quách không khỏi sinh ra mấy phần bội phục!
Liên Tinh bên cạnh, trong mắt lại không kiềm được hiện lên một tia bất đắc dĩ.
Tuy rằng, nàng biết tỷ tỷ hành động sấm rền gió cuốn, không làm bộ làm tịch như nữ tử bình thường, nhưng thấy tỷ tỷ như vậy chủ động, Liên Tinh vẫn cảm thấy có hơi không thích ứng.
Cảm giác rất xấu hổ!
Còn có, tỷ tỷ ngươi không phải thích Giang Phong hả?
Sao nhanh như vậy đã di tình biệt luyến rồi?
Như vậy thật sự được luôn?
Yêu Nguyệt nhìn biểu cảm của Tiểu Quách và Liên Tinh vào đáy mắt, trên mặt lại không hề lộ ra bất cứ vẻ thẹn thùng nào.
Ngược lại, trong lòng nàng còn có phần âm thầm đắc ý.
Nàng thật ra là đang biến tướng tuyên thệ chủ quyền của nàng với Lý Nguyên.
Tuy, nàng không cảm thấy Tiểu Quách hoặc là muội muội, có thể tranh giành Lý Nguyên với nàng.
Nhưng tuyên thệ chủ quyền với Lý Nguyên trước, luôn là không sai.
Giống như lúc trước, nàng mở miệng nói, nàng thích Giang Phong trước vậy.
Thực ra, nàng vốn cũng không có ý thích gì với Giang Phong cả.
Tuy Giang Phong rất tuấn tú, tính cách cũng rất ôn nhu, xử sự hào sảng, nhưng Yêu Nguyệt cũng không cảm thấy Giang Phong có gì đặc biệt hơn người.
Tựa như một bình hoa xinh đẹp mà thôi, có hoa không quả.
Nhưng mãi đến một ngày, Yêu Nguyệt bỗng phát hiện, muội muội của mình lại có chút hứng thú với ‘bình hoa’ này.
Vì vậy, Yêu Nguyệt mới không chút do dự chủ động nói với muội muội, nàng thích Giang Phong, cũng bày tỏ với Giang Phong.
Nhìn ánh mắt mất mát, nhưng lại không dám nói ra ý tưởng chân thật mình với nàng của muội muội, Yêu Nguyệt rất đắc ý.
Nàng thích cảm giác, chiếm đồ vật muội muội yêu thích, làm của riêng của mình.
Nếu không, lúc nhỏ, nàng cũng sẽ không vì muội muội có nhiều món đồ chơi như nàng, ở trước mặt nàng khoe khoang, nàng bèn ngầm thiết kế, thay đổi linh đan muội muội dùng, kết quả khiến cho muội muội lúc luyện công suýt nữa tẩu hỏa nhập ma.
Tuy rằng muội muội không có nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng chân của Liên Tinh lại để lại tàn tật vĩnh viễn.
Cho dù là tiên đan thượng phẩm đi nữa, cũng không cách nào khôi phục tật chân của Liên Tinh.
Khiến cho Liên Tinh chỉ có thể mặc váy dài chấm đất, để che giấu chỗ thiếu hụt trên chân mình.
Yêu Nguyệt không cho phép người khác ở trước mặt mình khoe khoang cái gì, cũng không cho phép người khác có, mà nàng lại không có.
Cho dù có những món đồ, nàng không thích, cho dù người nọ là muội muội ruột của nàng, cũng không được.
Cho nên, nàng biết muội muội có thể thích Giang Phong, nàng đi trước một bước cướp đi Giang Phong.
Cho dù nàng không hề cảm giác gì với Giang Phong, chỉ coi như sưu tầm một bình hoa thôi.
Chẳng qua Giang Phong lại không biết điều, dám từ chối sự theo đuổi của nàng
Điều này khiến cho Yêu Nguyệt rất nóng giận.
Cho nên lúc này nàng mới không từ bỏ theo đuổi Giang Phong đến cùng.
Không phải nàng thật sự thích Giang Phong nhiều cỡ nào, mà nàng chỉ đang muốn chứng minh rằng không ai có thể từ chối nàng.
Hơn nữa từ chối nàng là một quyết định sai lầm biết bao!
Với Giang Phong, Yêu Nguyệt cùng lắm là muốn giành “bình hoa” với muội muội. Nhưng với Lý Nguyên, Yêu Nguyệt ngược lại thật sự hơi động lòng.
Chủ yếu là, bất luận là về dung mạo hay là về khí chất đều khiến cho nàng cảm thấy vừa mắt. Nàng cảm giác Lý Nguyên hoàn toàn trúng phốc toàn bộ điểm thẩm mỹ của nàng.
Cho dù Lý Nguyên có là một cái bình hoa thì cũng là một cái bình hoa hoa lệ nhất, tinh mỹ nhất.
Vậy nên Yêu Nguyệt chỉ vừa mới gặp Lý Nguyên lần đầu tiên nhưng nàng cũng đã âm thầm hạ quyết tâm rồi.
Nàng nhất định phải theo đuổi nam tử này cho bằng được.
Hắn cũng chỉ có thể… chỉ có thể thuộc về riêng nàng mà thôi!
Do đó nàng mới có thể chủ động như thế.
Nếu như là đồ vật, hoặc là người mà thích thì nàng sẽ luôn chủ động xuất kích.
Nàng cũng sẽ không giống như muội muội của mình, chuyện gì cũng giấu ở trong lòng.
Trong lòng Yêu Nguyệt đảo qua đủ loại suy nghĩ nhưng trên mặt lại không có vẻ gì khác thường mà chỉ im lặng quan sát biểu cảm của Lý Nguyên.
Nàng muốn biết phản ứng của Lý Nguyên sau khi nàng nói ra hai chữ “đạo lữ”.
Nhưng điều khiến cho Yêu Nguyệt phải âm thầm thất vọng chính là, trên mặt Lý Nguyên cũng không có bất kỳ phản ứng gì, vẫn ung dung bình thản như cũ.
Như thể hắn không hề nghe được Yêu Nguyệt thổ lộ vậy.
Chẳng lẽ hắn thật sự không có bất kỳ suy nghĩ gì với ta?
Điều này khiến cho Yêu Nguyệt rất khó chịu, cũng gợi lên tâm lý đối nghịch trong lòng nàng.
Càng là thứ không thể có được thì nàng càng muốn lấy cho bằng được.
Quách Phù Dung đã tỉnh táo lại, nàng lập tức lên tiếng trêu ghẹo Lý Nguyên: “Lý Nguyên, mỹ nữ người ta cũng đã chủ động thổ lộ rồi, lẽ nào ngươi không định bày tỏ một chút gì sao?”
Lý Nguyên nhún vai, hỏi ngược lại: “Có gì để bày tỏ chứ?”
Quách Phù Dung liếc mắt, đang muốn nói thêm gì nữa. Nhưng ngay vào lúc này, Vương Bà bên cạnh cuối cùng đã thở bình thường trở lại, đột nhiên lên tiếng:
“Ta nói Quách cô nương này, vừa rồi ngươi còn là dáng vẻ lửa cháy lên tới cổ, cuống cuồng lật đật kéo lão bà ta chạy như điên suýt chút nữa mất mạng, làm cho xương cốt của lão bà ta xém chút đã rã ra thành từng mảnh, sao bây giờ lại không gấp nữa thế?”
“Ặc!”
Quách Phù Dung đột nhiên vỗ xuống trán mình, lúc này mới kịp phản ứng:
“Xém chút đã quên mất chuyện chính rồi, sao lại quên còn có người đang trông chờ đỡ đẻ cơ chứ.”
Nàng nói với Lý Nguyên: “Lý Nguyên, ta không ôn chuyện với ngươi nữa, còn có người đang chờ Vương Bà đỡ đẻ ở khách điếm, các ngươi cứ từ từ trò chuyện đi nhé.”
Nàng nói xong thì phất phất tay với Lý Nguyên rồi lập tức kéo Vương Bà, lần nữa vô cùng sốt ruột chạy đi.
Lý Nguyên nhìn điệu bộ hấp tấp này, liên tục lắc đầu.
Sau khi Tiểu Quách đi rồi, Lý Nguyên cũng đi tới khách điếm.
Về phần hai người Yêu Nguyệt và Liên Tinh, hắn coi như không tồn tại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận