Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 626 - Lý Tú Ninh sắp biến thành em bé tò mò!

Nàng làm ướt tóc, sau đó ấn dầu gội hai lần, thoa dầu gội lên đầu.
Lập tức, một hương thơm mê người bay vào mũi Lý Tú Ninh.
“Không ngờ dầu gội đầu cũng rất thơm.”
Nàng xoa tóc của mình, rất nhanh tóc được phủ đầy bong bóng.
“Sao bong bóng này lại có màu xám? Trông giống như bùn vậy.”
Lúc nàng gội lần thứ hai thì phát hiện bong bóng chuyển sang màu trắng.
“Cái đó, không lẽ bởi vì tóc ta quá bẩn, lần đầu tiên gội bong bóng mới chuyển sang màu đen đó chứ?”
Lý Tú Ninh không muốn thừa nhận sự thật xấu hổ này.
Chỉ là, dầu gội đầu quả thật tốt hơn xà bông một ngàn lần! Những thứ này đều là Lý Nguyên phát minh sao?
Hắn làm ra như thế nào vậy? Ba canh giờ sau.
Lý Tú Ninh cuối cùng cũng tắm rửa xong.
Nàng phát hiện, cho dù là sữa tắm, dầu gội đầu, hay là kem đánh răng, bàn chải đánh răng, thật sự đều quá tốt.
Sau khi tắm gội xong, chỉ cảm thấy cả người sảng khoải, nhẹ nhàng mà trước nay chưa từng có.
Hơn nữa cả người còn thơm ngào ngạt, ngay cả hơi thở ra cũng mang theo một mùi hương bạc hà nhàn nhạt.
Lý Tú Ninh rốt cục cũng biết trên người Lý Nguyên tràn ngập mùi thơm dễ ngửi là cái gì.
Đó là hương thơm của sữa tắm.
Lý Tú Ninh đứng trước kính lưu ly đánh giá mình đôi chút, chỉ cảm thấy làn da của mình trắng nõn không ít so với trước kia, cả người đều trở nên sáng ngời ba phần.
Càng diễm lệ động lòng người!
“Thật sự là một mỹ nhân tuyệt thế, hì hì hì!”
Nói xong, chính nàng cũng nhịn không được mà cười ngây ngô.
Lý Tú Ninh vội vàng đi xuống lầu, muốn để Lý Nguyên nhìn thấy nàng rạng rỡ.
Vừa đi xuống cầu thang, nàng lập tức nhìn thấy Lý Nguyên đang ngồi ở đại sảnh ăn cái gì đó.
“Ừng ực!”
Thấy Lý Nguyên dùng bữa, bụng của Lý Tú Ninh không khống chế được mà phát ra tiếng vang dội.
Nàng đã ngủ ba ngày, hơn nữa hôm nay là ngày thứ tư, đồ ăn trong bụng đã tiêu hóa không còn một mảnh.
Nếu là người bình thường, đã sớm đói đến mức không đứng dậy nổi.
Nàng cũng tu luyện võ nghệ, mới có thể kiên trì lâu như vậy.
Nhưng nhìn Lý Nguyên ăn đồ, cái đói của nàng cứ như đột nhiên bừng tỉnh, không còn nhẫn nhịn được nữa…
“Ngươi đang ăn cái gì vậy, ta cũng muốn ăn.”
Lý Tú Ninh nuốt nước bọt, vội vàng đi tới bên cạnh Lý Nguyên, hai mắt giống như sói nhìn chằm chằm thức ăn trên bàn, vẻ mặt thèm nhỏ dãi.
Lý Nguyên nhìn thấy Lý Tú Ninh, không khỏi cảm khái nói: “Ngươi rốt cục cũng tắm xong rồi, chưa tắm đến lột da à!”
Hắn đã ăn trưa xong, hiện tại đang ăn tối, có thể tưởng tượng được Lý Tú Ninh tắm bao lâu, lãng phí của hắn bao nhiêu nước, bao nhiêu khí sinh học, bao nhiêu sữa tắm, bao nhiêu dầu gội đầu...
Khiến cho buôn bán vốn đã lỗ vốn của hắn càng thêm sương giá.
Lý Tú Ninh ngượng ngùng sờ đầu: “Hì hì, chủ yếu là quá thoải mái, chưa từng tắm thoải mái như vậy, cho nên quên mất thời gian. Ừng ực…”
Bụng nàng lại phát ra tiếng kháng nghị dời sông lấp biển.
“Ta đói rồi!”
Nàng đáng thương nhìn Lý Nguyên.
Thấy dáng vẻ đáng thương của Lý Tú Ninh, Lý Nguyên thầm thở dài, nói: “Tự mình đến phòng bếp lấy bát đũa múc cơm đi.”
“Yeah?”
Lý Tú Ninh vui mừng suýt chút nữa nhảy dựng lên, vội vàng chạy về phía phòng bếp, sau đó dùng bát to múc canh, bới cho mình một chén cơm đầy, hai tay bưng trở lại đại sảnh.
Bát còn to hơn cả đầu nàng.
Khóe miệng Lý Nguyên run rẩy, cuối cùng vẫn nhịn được xúc động chửi bới.
Lý Tú Ninh ngồi bên tay phải Lý Nguyên, nàng vui vẻ nhìn thức ăn trên bàn, nói: “Những thứ này đều là món gì vậy, sao chưa từng thấy qua?”
Bữa tối hôm nay, Lý Nguyên ăn đều là món xào.
Có gan với bào tử xào, khoai tây sợi, cà tím vị cá, nấm mèo xào thịt, canh sườn, thịt heo băm với đậu phụ.
Thật ra lúc bình thường Lý Nguyên sẽ không ăn phong phú như vậy, chỉ làm hai món.
Nhưng hôm nay nghĩ đến Lý Tú Ninh đã mấy ngày không ăn, lúc này mới phá lệ xào thêm mấy món.
Bởi vì thời nhà Đường chỉ có ba cách làm thực phẩm: nướng, luộc, hấp.
Vốn không có món xào, cho nên Lý Tú Ninh nhìn thấy những món xào này, lập tức cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Nàng tò mò nếm thử thịt heo băm với đậu phụ, chỉ cảm thấy đầu lưỡi sắp tan chảy.
“Trời ạ, quả thực là ngon đến bùng nổ!”
Lý Tú Ninh hét lớn khoa trương, so với mì tôm và lạp xưởng hun khói, nàng cảm thấy hương vị của món xào càng thêm phong phú đa dạng, mùi thơm càng thấu lòng người, khiến người ta muốn ngừng không được.
Nàng lại vội vàng nếm thử khoai tây sợi, nấm mèo xào thịt và các món ngon khác, chỉ cảm thấy mỗi một loại đều là mỹ vị vô song, hương thơm bốn phía, dư vị vô cùng.
“Quá ngon, quá thơm rồi, sao trên đời này còn có món ngon như vậy?”
Lý Tú Ninh giống như mở ra cánh cửa thế giới mới vậy, miệng hoàn toàn không dừng lại được, hơn nữa còn vừa ăn nhanh, vừa khen không dứt miệng.
“Những thứ này đều là ngươi làm sao? Lợi hại quá rồi!”
Lý Nguyên nhìn Lý Tú Ninh líu ríu, dáng vẻ ngạc nhiên không thôi, ngược lại không cảm thấy phiền, mà trong ánh mắt mơ hồ lộ ra một tia dịu dàng.
Xem ra, lúc ăn cơm vẫn là nên có thêm người mới ngon.
Lý Nguyên không khỏi có chút nhớ muội muội.
Lúc ăn cơm, Đát Kỷ cũng thích líu ríu bên tai hắn.
“Hắt xì!”
Quốc giới Tây Lương, trong một động phủ nào đó, Đát Kỷ nhịn không được hắt hơi thật lớn.
Trên mặt nàng lộ ra một tia kỳ quái, nghi hoặc nói: “Kỳ lạ, lẽ nào bây giờ ta lại bị cảm sao?”
“Hì hì, nói không chừng là có người đang nhớ đến sư phụ.”
Bên cạnh có một nữ tử với dáng người thướt tha, vẻ mặt quyến rũ, xinh đẹp, che miệng cười nói.
Nữ tử trông thành thục hơn so với Đát Kỷ, lại gọi là Đát Kỷ là sư phụ, cực kỳ không cân đối.
Đát Kỷ thở phì phì nhìn nữ tử, nói: “Hừ, ngay cả sư phụ cũng dám giễu cợt, xem ra còn phải sắp xếp cho ngươi thêm chút bài tập mới được.”
Vẻ mặt nữ tử đau khổ nói: “Không cần đâu, hiện tại đệ tử phải tu luyện công pháp, còn phải tu luyện thần thông, chút thời gian rảnh rỗi cũng không có.”
Đát Kỷ thản nhiên nói:
“Chẳng phải ngươi nói muốn tìm Như Lai báo thù sao? Nếu không cố gắng thì sao ngươi trả thù được?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận