Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 1595 - Gõ Võ Chiếu!

Tiểu Tê Tử lạnh lùng cất giọng nói.
Rõ ràng âm thanh không lớn, nhưng rơi vào trong tai Võ Chiếu còn vang dội hơn sấm sét, chấn động đến mức sắc mặt nàng trắng bệch, sợ hết hồn hết vía.
Chỉ thấy nàng “bịch” một tiếng, quỳ gối trước mặt Tiểu Tê Tử, hết sức lo sợ nói: “Bệ hạ thứ tội, vi thần thấy Công Tôn tiền bối có thể biết trước quá khứ, tương lai, chủ ý là muốn mời chào Công Tôn tiền bối cho triều đình sử dụng, cũng không có tâm tư khác.”
Tiểu Tê Tử lạnh lùng nói: “Nếu muốn mời chào nhân tài, ngươi chỉ cần báo lại cho trẫm, trẫm sẽ sắp xếp quan viên triều đình đặc biệt đi mời chào, phải dùng tới ngươi lén lút đi làm sao? Loại hành vi của ngươi, nói nghiêm trọng, chính là dự trữ nuôi dưỡng môn khách, có lòng riêng.”
Võ Chiếu nghe thấy nữ hoàng nói nàng có lòng riêng, lập tức bị sự sợ hãi khổng lồ bao phủ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh hiện đầy trán, hình như nàng cảm nhận được bóng ma của chết choc.
Nàng vội vàng phủ phục trên mặt đất giải thích: “Vi thần thấy Công Tôn tiền bối có đại tài, nên nóng lòng, đã quên pháp luật, xin bệ hạ thứ tội. Vi thần vĩnh viễn trung thành đối với Đại Đường, đối với bệ hạ, có nhật nguyệt chứng giám, tuyệt đối không dám có lòng riêng, mong bệ hạ minh giám.”
Công Tôn Tập Nhã thấy lúc trước Võ Chiếu không muốn quỳ trước hắn, ở trước mặt Nữ hoàng Tiên Đường lại có dáng vẻ hết sức lo sợ như thế, trong lòng không khỏi âm thầm cảm khái không thôi.
Tiểu thuyết, cuối cùng cũng chỉ là tiểu thuyết, không đủ toàn diện.
Ở trong tiểu thuyết, Võ Chiếu càn khôn độc đoán, khí phách vô song, uy chấn hai giới chính ma.
Lúc trước khi ở bên hắn, tuy Võ Chiếu biết rõ hắn là Thánh Nhân, nhưng biểu hiện không kiêu ngạo, không siểm nịnh, bình tĩnh, vô cùng phù hợp tính cách trong tiểu thuyết.
Mà ở trước mặt Nữ hoàng Tiên Đường và Lý tiền bối, biểu hiện của Võ Chiếu lại không hơn người bình thường bao nhiêu.
Vẫn có bộ dạng phục tùng lấy lòng, nhát gan hèn mọn.
Đây mới là thế giới chân thật, đây mới là nhân tính chân thật!
Đều có tính đa dạng!
Tiểu Tê Tử nhìn Võ Chiếu, dừng lại một chút, lúc này mới nhàn nhạt nói xử phạt với Võ Chiếu: “Ngươi đã biết lỗi, thái độ thành khẩn, niệm tình ngươi vi phạm lần đầu, lại là hành động vô tâm, vậy thì phạt ngươi bổng lộc trăm năm, cũng tưới đi chức quan Thượng Thư Lệnh của ngươi, xuống làm Hình bộ thượng thư, tước vị hạ xuống một đẳng, một ngàn năm không thể tham dự bình xét cấp bậc. Lấy đó làm răn đe.”
Võ Chiếu nghe thấy mình xử phạt, trong lòng không khỏi khổ sở.
Kể từ đó, rất nhiều người trong triều đình đều muốn vượt qua địa vị của nàng.
Nhưng nàng không dám nói thêm gì, ngược lại còn phải tạ ơn.
“Vi thần đa tạ bệ hạ mở đường sống.”
Đối với hành động Võ Chiếu, thật ra thì xử phạt của Tiểu Tê Tử không nặng.
Nếu như nghiêm túc, Tiểu Tê Tử đánh Võ Chiếu vào luân hồi, cũng hợp tình, hợp lý, hợp pháp.
Chẳng qua Võ Chiếu rất có năng lực, có thể giúp Tiểu Tê Tử chia sẻ không ít chính vụ.
Hành động lần này của Tiểu Tê Tử đều là vì đánh Võ Chiếu một cái mà thôi.
Tránh cho nàng được quyền lợi quá lớn, nảy sinh dã tâm, đắc ý vênh váo quá mức.
Còn nữa, hành động lần này cũng có một phần là làm cho Công Tôn Tập Nhã nhìn.
Suy cho cùng, với chuyện này, quả thật Võ Chiếu có chỗ không ổn, hẳn là nên xử phạt.
Chỉ có điều, Võ Chiếu đại diện Tiên Đường, chỉ có nàng có thể xử phạt, Công Tôn Tập Nhã lại không thể.
Thật ra trong lòng Công Tôn Tập Nhã hiểu được dụng ý của Tiểu Tê Tử.
Đối với thủ đoạn của Nữ hoàng Tiên Đường, cũng là âm thầm bội phục không thôi.
Không hổ là nữ hoàng của thế giới này, uy chấn tam giới, quả thật không đơn giản.
Dạy Võ Chiếu xong, Tiểu Tê Tử trở về cung.
Từ đầu đến cuối, nàng không hề nhìn Thánh Nhân bỗng nhiên xuất hiện là Công Tôn Tập Nhã.
Công Tôn Tập Nhã thấy phong thái uy nghiêm, cao ngạo của Nữ hoàng Tiên Đường.
Tuy trong lòng không hề tức giận bất bình giống như lúc ban đầu, nhưng vẫn còn chút hụt hẫng.
Cảm giác bị người ta khinh thường không dễ chịu tí nào!
Hắn âm thầm thề trong lòng, tương lai hắn nhất định phải trở thành sự tồn tại khiến Nữ hoàng Tiên Đường và tất cả mọi người ngưỡng mộ, khiếp sợ, đứng ở đỉnh Hồng Mông.
Để người khác không thể kinh thường ta nữa!
Dựa vào hệ thống, hắn tin tưởng nhất định mình có thể làm được.
Trải qua chuyện này, cuối cùng Công Tôn Tập Nhã hiểu được, Hồng Hoang không đơn giản như bề ngoài.
Thế giới quan được miêu tả trong mấy quyển tiểu thuyết mà hắn đọc còn không bằng một phần một tỷ thế giới quan chân thực như Hồng Hoang.
Nữ hoàng Tiên Đường, Lý tiền bối, khủng bố hơn nhiều so với nhân vật chính và nhân vật trùm phản diện trong tiểu thuyết.
Nữ hoàng Tiên Đường lợi hại như thế, vậy cha nuôi của nàng, người tên Lý tiền bối kia lại lợi hại đến mức nào?
Công Tôn Tập Nhã thầm suy nghĩ.
“Con trai, ngươi không bị thương chứ?”
Công Tôn Ương thấy con trai từ hư không trở lại khách điếm, nhanh chóng dừng lại quan tâm hỏi.
Công Tôn Tập Nhã lắc đầu: “Ta không có chuyện gì, cha đừng lo lắng.”
Tuy Công Tôn Ương giật mình, muốn hỏi một chút sao con trai âm thầm tu luyện thành Thánh Nhân?
Chẳng qua, hắn nghĩ tới điều gì, cuối cùng lại không hỏi, mà nói: “Cũng may, Nữ hoàng bệ hạ rộng lượng sáng suốt, không so đo hành động mạo phạm của chúng ta, con trai mau vào phòng nghỉ ngơi một chút đi.”
Công Tôn Tập Nhã chú ý tới vẻ mặt cha, hiển nhiên hắn biết cha muốn hỏi cái gì. Chẳng qua, chuyện này ngược lại hơi không dễ giải thích.
Suy cho cùng, một người vốn dĩ bình thường, đột nhiên trở thành Thánh Nhân, giải thích thế nào cũng có sơ hở.
Nếu cha không hỏi, hắn cũng mừng rỡ giả bộ hồ đồ.
Tống Tân Dương thu lại ánh mắt từ bầu trời, cảnh tượng mới vừa rồi đã tạo thành rung động mãnh liệt trong lòng hắn.
Hắn không ngờ ở trong thành Trường An lại còn ẩn giấu một Thánh Nhân.
Thế giới này, quả nhiên ngọa hổ tàng long.
Xem ra cách làm của ta đi đúng rồi.
Chẳng qua là không ngờ tới, Thánh Nhân lại bị Nữ hoàng Tiên Đường một chiêu đánh bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận