Ta Thân Phận Đại Đạo Bị Muội Muội Đắc Kỉ Công Khai

Chương 661 - Cái này, cũng quá không vệ sinh! (2)

Hắn há miệng, ăn cháo tôm trong thìa.
Tiểu Tê Tử thấy thế, lúc này mới nín khóc mỉm cười.
Nàng lại múc một muỗng cháo tôm, sau đó dùng miệng nhỏ thổi thổi, lại đưa tới trước mặt Lý Nguyên: “Cha ăn thêm một miếng đi. Lý Nguyên bất đắc dĩ, đành chịu ăn thêm một miếng.”
Trẻ con quả nhiên phiền toái, lúc trước Đắc Kỷ như vậy, không ngờ Tiểu Tê Tử cũng như vậy.
Lý Nguyên ở trong lòng phun tào một câu.
Cơm nước xong, rửa sạch bát đũa, Lý Nguyên liền bắt đầu làm cho Tiểu Tê Tử một cái bàn thích hợp với chiều cao của nàng.
Mà Tiểu Tê Tử thì vẫn ngồi ở bên cạnh, nhìn cha làm việc.
Khát thì uống một ngụm nước ấm trong cốc mèo.
Có vẻ vô cùng nhu thuận.
Làm xong bàn ghế, Lý Nguyên thấy Tiểu Tê Tử không có đồ chơi, một mình có chút nhàm chán, vì thế hắn lại động thủ, chế cho Tiểu Tê Tử một chiếc xe đồ chơi bốn bánh tạo hình mèo con.
Mặc dù là xe đồ chơi, chẳng qua nguyên liệu sử dụng, đều là một trong mớ thiên tài địa bảo, phòng va chạm, giảm chấn, nào là đòn bẩy.
Động lực của xe đồ chơi, dùng chính là một viên tinh thạch linh tủy Hỗn Độn thuộc tính phong to cỡ quả dưa hấu.
Nếu như toàn lực khởi động mã lực, tốc độ chiếc xe đồ chơi mèo này ngay cả Thánh Nhân cũng không đuổi kịp.
Bất quá, nếu là cho Tiểu tê tử chơi, Lý Nguyên tất nhiên sẽ hạn chế tốc độ của xe đồ chơi.
Tối đa chỉ có thể lái mười dặm.
Tiểu Vĩ Tử nhìn chiếc xe đồ chơi mèo con trước mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng hưng phấn.
Chiếc xe đồ chơi này, thật sự là quá đẹp, quá đáng yêu, quá ngầu.
Cha sao lại lợi hại như vậy?
Bất kể đồ vật gì cũng làm đẹp như vậy.
Lý Nguyên hỏi Tiểu tê tử: “Có thích không?”
Tiểu tê tử gật đầu thật mạnh, nói: “Thích, rất thích ạ.”
Lý Nguyên: “Nếu thích, vậy con ngồi lên thử xem.”
“Cái này có thể ngồi lên sao ạ?” Tiểu tê tử tò mò hỏi.
Lý Nguyên: “Đây là xe đồ chơi, đương nhiên có thể ngồi. Hơn nữa nó không chỉ có thể ngồi, còn có thể lái đi dạo khắp nơi.”
Lúc nói chuyện, Lý Nguyên mở cửa xe ra.
Tiểu tê tử cẩn thận từng li từng tí leo lên xe đồ chơi, ngồi ở chỗ ngồi.
Bất kể là nhìn tay lái, kính chắn gió, hay là kính chiếu hậu, đều cảm thấy mới mẻ như vậy.
Lý Nguyên thắt dây an toàn cho trẻ: “Đây là dây an toàn, trước khi lái xe phải thắt chặt.”
Sau đó, hắn lại lấy ra một cái mũ bảo hiểm màu vàng sáng hình mèo con đội lên cho Tiểu tê tử.
“Cái 777 này là một chiếc mũ bảo hiểm có thể bảo vệ đầu của con khỏi bị tổn thương.”
Đội mũ bảo hiểm xong, Lý Nguyên lấy mu bàn tay gõ gõ mũ.
“Cộc cộc cộc.”
Hắn hỏi Tiểu tê tử hỏi: “Thế nào, có đau không?”
“Không đau chút nào.”
Tiểu tê tử vui vẻ nói.
Cộc cộc cộc.
Nàng cũng dùng bàn tay nhỏ bé của mình, gõ gõ mũ bảo hiểm, thật sự rất tuyệt không đau.
Tiểu tê tử nhìn thấy mình sau khi đội mũ bảo hiểm qua kính chiếu hậu, chỉ cảm thấy mũ bảo hiểm quá đẹp.
Tiểu tê tử cũng trở nên xinh đẹp rồi!
“Đây là đèn, đây là đèn rẽ, đây là phanh, đây là chân ga, đây là phím khởi động, đây là phím lùi, đây là tay lái...”
Lý Nguyên dạy Tiểu tê tử lái xe như thế nào.
Nhìn đèn chuyển hướng chợt lóe, mắt Tiểu tê tử trợn tròn xoe, chỉ cảm thấy quá thần kỳ.
Để cho cô thần kỳ chính là, cái xe đồ chơi này lại còn có thể tự mình đi. Cô ấy chỉ cần giữ tay lái và nhấn ga bằng chân.
Cha cũng quá lợi hại rồi nha?
Thậm chí ngay cả món đồ chơi thần kỳ như vậy cũng có thể làm ra.
So sánh với món đồ chơi này, cối xay gió nhỏ của Trường Tôn Huân, trống bỏi, búp bê vải hổ, quả thực không xứng gọi là đồ chơi.
Giờ phút này sự sùng bái của Tiểu tê tử đối với Lý Nguyên đã đạt tới trình độ tột đỉnh.
Nàng cảm thấy, trên thế giới này, không có thứ gì là cha không làm được.
Thao tác của xe đồ chơi dù sao cũng đơn giản, chỉ dạy một lát sau, Tiểu tê tử có thể độc lập lái xe mèo đi khắp nơi.
Điều này khiến nàng phấn khích như thể nàng đã khám phá ra một lục địa mới.
Ở trong đại sảnh không ngừng xoay vòng, làm không biết mệt.
Mà Lý Nguyên thì rốt cục rảnh rỗi, tiếp tục đọc tiểu thuyết của hắn.
Lái trong chốc lát, Tiểu tê tử đã rất thuần thục, nàng cảm thấy không gian trong đại sảnh có chút chật chội, không khỏi hỏi Lý Nguyên: “Cha, con có thể lái xe ra bên ngoài không?”
Lý Nguyên đọc tiểu thuyết, gật đầu nói: “Được. Nhưng không thể đi xa, chơi một lát nhớ về.”
“Tiểu tê tử nhớ kỹ rồi ạ.”
Tiểu tê tử vội vàng đáp ứng.
Nàng lái xe đồ chơi ra khỏi khách điếm, đi tới con đường rộng rãi.
Chỉ cảm thấy lái xe trên đường phố càng thêm thoải mái.
Kiểu dáng phong cách, đồ chơi mới lạ, Tiểu tê tử và chiếc xe đồ chơi của nàng nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trên đường phố.
Mọi người nhao nhao dừng chân, tò mò nhìn chằm chằm xe đồ chơi đánh giá không ngừng.
“Ồ, đây là cái gì mà có thể tự chạy.”
“Chẳng lẽ là mèo thành tinh?”
“Mặc dù hình dáng của thứ này hơi giống mèo, nhưng chắc chắn không phải mèo tinh.”
“Không sai, mèo tinh gì cũng không có khả năng mọc ra bốn cái bánh xe nha!”
Đứa bé này cũng không biết là nhà ai, cũng quá đáng yêu, tựa như búp bê sứ vậy.
Rất nhanh, hai bên đường phố liền vây đầy những người tò mò.
Hơn nữa còn càng vây càng nhiều.
Mọi người chạy đi thông báo, hô bằng gọi hữu, miệng truyền miệng, đều đến xem thứ đồ chơi tự chạy đáng ngạc nhiên này.
“Chậc chậc, thứ này không biết trân quý cỡ nào, chỉ riêng tấm kính lưu ly trên đó đã vô giá, không thể đo lường.”
Có người nhìn chằm chằm kính chắn gió và kính chiếu hậu trên xe, vẻ mặt tràn đầy khiếp sợ.
“A, sao lại sáng lên rồi? Chẳng lẽ phía trên còn đặt hai viên dạ minh châu? Dạ minh châu gì sáng như vậy?”
Có người nhìn thấy đèn chuyển sáng lên, kinh hãi há hốc mồm.
“Hu hu hu mẹ/ cha, con muốn chơi.”
Có đứa nhỏ hâm mộ kéo tay cha mẹ, cũng muốn chơi đùa.
“……”
Bạn cần đăng nhập để bình luận